Page 222 - MUDO 77
P. 222

Mũ Đỏ 77                       218

               - Anh cứ cầm lấy, chút tình nghĩa bọn mình cùng hoàn cảnh.
        Cũng như lần trước tại Xuân Lộc, Tôi nhận tờ giấy mầu xanh dương ghi
        con số hai mươi ngàn, còn lại trả hết cho người chiến binh gốc biệt động.
               - Xin trả lại anh phần này, xin cám ơn anh nhiều lắm. Trước anh,
        tôi đã được tiếp đón thật đầm ấm của đồng bào trên chuyến xe đò từ trại tù
        về đây.
               Bầu trời chiều gần tối, không gió, các cột điện tỏa ánh sáng mờ ảo
        vàng nâu, chiếu rọi xuống những con đường nhỏ hẹp trong cư xá. Đèn mầu
        xanh đỏ nơi hàng quán đã bắt đầu sáng chập tắt. Người đi lại trong khu phố
        cư xá gần như toàn người mới. Đi một vòng khu chung quanh căn nhà cũ.
        Tất cả dấu tích vết xưa, nay đã gần như đã mất. Nhiều căn sửa chữa thành
        nhà hai, ba, bốn tầng lầu. Mặt tiền nhà, cái  ló ra sát lộ đường, cái thụt vào
        phía bên trong, Một loạt tân trang không đồng nhất. Góc các dẫy khu phố,
        có nơi mở quán ăn, có căn mở quán bán cà phê, có căn mở văn phòng các
        dịch vụ thương mại. Từ trong các quán giải khát, vang lên các bản nhạc
        tiền chiến cũ, xen lẫn các bài hát hiện nay,(tôi bao giờ được nghe) Riêng
        các bản nhạc mới, ca sĩ trình bày, gần như họ chỉ hét rống lên, không nghe
        được rõ lời. Nhiều giọng hát, họ rống to hơn cả cọp gầm. (tôi tự hỏi, có lẽ
        Bác và đảng cộng sản bị điếc, nên các bài hát ca tụng phải hét lên như vậy)
        Trước 1975, khu cư xá này, hoàn toàn không hề có mấy loại nhạc âm thanh
        khoái lạ này.
               Trở lại, đứng nhìn ngôi nhà cũ, nó đã thay đổi cấu trúc bên ngoài
        khá nhiều. Tôi tự hỏi.
               - Đây có phải là căn nhà cũ (cửa đóng kín) ngày xưa không?
        Cuối cùng tôi gõ cửa. Chốc lát sau, cửa mở, người đàn ông xuất hiện.
               - Dạ, xin phép được hỏi ông, đây có phải là nhà của bà Lê Ngọc
        Nữ? Giọng đáp trả với âm thanh của người dân miền Bắc:
               - Bà ấy đã đi khỏi thời chủ hộ trước lâu rồi.
               - Dạ, ông có biết địa chỉ của bà ấy ở đâu không?
               - Tôi,,, không biết, mà nghe nói, bà ấy đi vùng kinh tế mới dưới
        vùng đồng bằng khu nam bộ gì đó. Mà ông là gì của bà ấy? Tôi đáp đại,
        rồi quay gót bước đi thật nhanh:
               - Thưa, chỉ là bà con thôi, lâu ngày ghé thăm.
        Lang thang lầm lũi bước đi không định hướng. Đầu óc cố nhớ lại một vài
        địa chỉ của đám bạn, nhưng cũng không thể nhớ rõ được một ai. Ghé vào
        quán cóc nhỏ, với ánh đèn mờ nhạt, khá tối. Ngồi một góc quán tối nhất.
               - Dạ, thưa ông dùng nước chi?
               - Cô cho xin một ly ca phê phin đen và một bao thuốc lá
               - Dạ, thưa, thuốc lá loại nào?
               - Pall Mall, không đầu lọc.
               - Dạ, thứ thuốc này đâu có nữa!
                          Bốn mươi ba mùa xuôi ngược
   217   218   219   220   221   222   223   224   225   226   227