Page 225 - MUDO 77
P. 225

Mũ Đỏ 77                           221
        thì đứt phim năm 75, bọn Việt Cộng vào, đuổi hết thương bệnh binh ra. Em
        về quê, Kiến Hòa, kiếm ăn, lê lết ngồi xe lăn, bán vé số, bữa đục bữa cái.
        không khá. Rồi em về đây sinh sống, lăn lóc cũng đỡ hơn dưới quê.
               - Còn vợ con ?
               - Vợ em và ba đứa con cũng về đây, vợ em, nó buôn bán hàng
        rong. Nhà tụi em ở dưới miệt bà quẹo. gần cầu Tham Lương cũ, đường
        quốc lộ từ bộ tư lệnh xuống Hóc Môn.
               - Còn đích thân, bà và các cháu lúc này ở đâu?
        Bị hỏi ngược lại, tôi lúng túng đáp liều:
               - Ờ, ờ, cám ơn anh, cũng như thường (hy vọng thế)
               - Mà này thưa đích thân, đích thân cho em xin địa chỉ của đích
        thân, để em bảo tụi nó ghé lại thăm đích thân. Tụi nó nhắc đích thân hoài.
        Mới tết rồi, mấy anh em Dù tập họp, ăn nhậu nói truyện xưa. Tụi em có
        nhắc đến đích thân. Chúng mà biết tin đích thân còn sống, tụi nó hẳn mừng
        lắm.
               - Dực à, tao mới về, để ít bữa tao sẽ cho mày địa chỉ, (có đâu mà
        cho) hơn nữa tao không muốn phiền anh em mình. Mày cho tao địa chỉ của
        mày, khi nào thuận tiện tao xuống thăm.

        Chúng tôi tâm tình cũng khá lâu, nói nhiều về những trận chiến cùng bên
        nhau. Từ cao nguyên đất đỏ, đến nắng cháy da người vùng Tây Ninh,
        Cam-Bốt, rồi tiến vào An Lộc, trở ra lại Cổ Thành, Động Ông Đô. Nói về
        những ai còn ai mất sau 75, ai đi được ai không. Chúng tôi chia tay nhau,
        trước khi chào tạm biệt, tôi cuối xuống ôm chăt lấy Dực, rồi cũng không
        thể nào ngăn được dòng nước mắt. Dực cũng vậy, anh thò tay vào túi trong
        chiếc áo trận, lấy ra một nắm tiền:
               - Thưa đích thân, xin đích thân cho em gởi chút ít này nhờ đích
        thân mua quà cho bà và mấy cháu. Xin đích thân vui lòng chấp nhận cho
        em vui, ,,,,em chỉ biết nói vậy. Nhớ cho em biết địa chỉ của đích thân, để
        tụi em được ghé thăm đích thân.
        Tôi cầm nắm tiền Dực đưa, và cũng như ngày hôm qua,  bỏ một nửa vào
        túi, một nửa nhét lại trong áo Dực ngồi xe lăn. Rồi vụt đi như chốn chạy.
        Tiếng Dực vang sau lưng:
               - Đích thân ơi! xin đích thân nhớ cho tụi em được gặp lại.
        Đi như chạy một hồi thấm mệt, tôi từ từ làm lũi tiến bước.
               Trời bắt đầu nóng bức, nhịp xe cộ chạy sô bồ nhìn hoa cả mắt. Gần
        như chẳng có ai tôn trọng luật giao thông. Người lái xe cứ lái vượt đèn đỏ.
        Khách bộ hành tự luồn lách băng qua dòng xe chạy ngược xuôi. Mấy công
        an công lộ đứng góc ngã tư, hết nhìn xe, rồi nhìn người, thình thoảng có
        anh cũng thỏi tu-hít vang lên kêu inh ỏi, xen trộn lẫn tiếng còi xe và đủ loại
        tiếng máy nổ.
                           Bốn mươi ba mùa xuôi ngược
   220   221   222   223   224   225   226   227   228   229   230