Page 223 - MUDO 77
P. 223

Mũ Đỏ 77                           219
               - Vậy, cô cho xin thứ nào cũng được.
               - Thuốc lá của miền Bắc hay Nam.
        Tôi tò mò:
               - Cô cho miền Bắc. .

        Ngồi hút thuốc và thưởng thức ly cà phê đen. Đầu óc suy nghĩ thật lung
        tung. Chuyện gì đã xảy ra cho vợ con, tại sao không còn ở trong căn nhà
        cũ? Hai thằng nhóc lúc này chúng ở đâu? Tôi lẩm bẩm, đêm nay ngủ đâu
        đây?
               - Thưa ông, xin cho phép được nhắc nhở, quán xắp đến giờ đóng
        cửa.


        Tôi trả tiền, rồi bước ra khỏi quán. Để lại gói quà, trong đó có đủ thứ
        bánh kẹo, trái cây, quà của các khách hàng trên chuyến xe đầu tiên ra khỏi
        trại tù. Tiếp tục lang thang, đói bụng, ghé vào quán bên đường, bàn nhựa
        vuông nhỏ, ghế thấp, gọi đĩa cơm sườn, ly trà đá. Ăn xong, lại tiếp tục đi
        không phương hướng. Trong không khí khá lạnh của màn màn đêm đang
        ập xuống. Nhịp xe cộ đã từ từ bớt hẳn, rồi chỉ còn một hai chiếc chạy vụt
        qua. Mệt mỏi, đôi mắt cay xè, tôi ngủ ngồi, dựa lưng bên cột đèn nơi góc
        khá tối đầu con hẻm. Tiếng động cơ đủ loại xe chạy ngược xuôi lại vang
        lên, mấy người phu quét đường, hốt rác đã bắt đầu làm việc. Trời bắt đầu
        vào sáng khá nhanh, vẫn còn không khí  mát lạnh. Tôi thức giấc, tiếp tục
        đi lang thang. Đang đi trên hè đường, bỗng nghe tiếng gọi hét vang lên,
        bên kia đường:
               - Đại úy, Dực đây đại úy ơi!
               - Đích thân, Dực 54 đây! đích thân ơi!
        Nghe tiếng réo gọi và cách xưng hô quen thuộc ngày xưa (danh từ, đích
        thân, xưng hô quen thuộc của Nhảy Dù) Tôi đứng lại nhìn sang. Một người
        ngồi xe lăn, bận chiếc áo trận hoa rừng, đang dơ tay vẫy gọi. Không cần
        để ý đến giòng xe cộ chạy ngược xuôi, hai tay lăn bánh chiếc xe lăn, lao
        thằng về phía tôi băng qua đường.
               - Đích thân ơi, Dực đây, đích thân còn nhớ không?
               - Nói nhỏ thôi, thiên hạ đang nhìn kìa. Giờ này còn đại úy, đích
        thân cái gì nữa.
               - Dạ, thưa đích thân, đù má, mặc kệ họ.

        Chúng tôi ôm nhau, những giọt nước mắt trong tôi và Dực cùng chảy
        xuống, chúng tôi ôm nhau khóc y như các trẻ thơ. Cũng cần nói thêm về
        người lính thân thương đặc biệt này. Theo lời anh, hồi nhỏ tên trong khai
        sinh là Nguyễn Văn Đực, cha mẹ, đặt tên như vậy, theo ông bà tin tưởng,
        để dễ nuôi. Lớn lên đi lính, đổi thành Dực, (cho nó đỡ kỳ quái). Anh là một
                           Bốn mươi ba mùa xuôi ngược
   218   219   220   221   222   223   224   225   226   227   228