Page 217 - MUDO 77
P. 217
Mũ Đỏ 77 213
cũng bắt đầu đỏ hoe, rồi vụt chạy vào nhà sau. Ngồi viết lại kỷ niệm này,
- Cô bé Việt Nam ngày đó ơi!
Chú cũng đang khóc đây, Ước gì, chú có được người con gái như cháu, để
cha con mình tâm sự. Những giờ phút như thế này. Sau nhiều năm lăn lóc
trên chiến trường, và trải qua khá nhiều nỗi chua chát đắng cay trong các
trại lao tù, hứng chịu các trận đòn thù. Ngày trở lại nếp sống bên ngoài,
chú đã có may mắn được mẹ con cháu đón tiếp bằng tất cả nét đầm ấm của
tình người đồng chủng. Để chú kể lại chuyện, hồi chú còn ở một trong các
trại tù vùng Nghĩa Lộ, Yên Bái. Trong buổi xế chiều trên đường về trại
xuyên qua làng. Trời gió chiều mát lành lạnh, hàng cây nhỏ hai bên đường,
lung lay ngả qua lại. Đám trẻ con tung tăng chạy đuổi theo đoàn tù nhân.
Vài đúa trẻ trai, đứa mình trần, phơi rốn đen, chiếc quần cụt. Đứa bận áo
không cài nút. Mấy đứa bé gái, đứa tóc dài, chân không dép, đứa tóc ngắn
áo rách vai. Một bé gái độ bẩy tám tuổi, có đôi mắt to đen láy, khuôn mặt
trái soan thật xinh xắn; (y như cháu vậy) chạy theo chú.
- Này chú này, chú có thích ăn ớt không cháu cho. Nghe nói vậy,
đứa trẻ khác chen vào:
- À, mà chú này, chú có ăn mía không?
- Thế nhà các cháu có ớt và có mía cho chú à?
Ngay sau đó, thằng bé trai lớn chỉ vào hai đứa bé trai gái:
- Chúng mày nói phét, nhà chúng mày làm đếch gì có ớt, với có
mía. Nhà tao mới có. Chú chờ, để cháu chạy về nhà lấy ớt cho chú.
Bi bô xong. Bọn trẻ, tất cả đều ba chân bốn cẳng chạy về nhà. It
phút sau. Có đứa cầm nguyên cả cây ớt với gốc rễ, (chắc nhổ vội). Đứa
cầm khúc mía đã chặt sãn. Đứa cầm nguyên một nhánh ớt. Tất cả chạy
theo đưa cho chú. Dĩ nhiên thằng bé trai lớn tuổi, nhanh tay đưa cho chú
cây ớt trước, đứa bé gái cũng đưa nhánh cây ớt cho chú. Đứa trai nói:
- Chú lấy cây của cháu đi, bỏ nhánh cây của nó đi. Cây ớt của
cháu trái to hơn nhánh cây của nó.
- Chú à, lấy khúc mía của cháu luôn đi.
Đó là câu truyện xảy ra hồi chú còn bị đi “học tập cải tạo” ngoài miền Bắc.
Những hình ảnh này, lúc nào cũng luôn sâu đậm mãi trong tim tôi. Bởi
tuổi thơ trên toàn cõi thế gian này, chỉ đầy ấp những trong sáng tình người
không ranh giới, không hận thù, không phân biệt màu da, tiếng nói.
Bước nhanh vội ra khỏi quán, tôi lầm lũi đi dọc theo con lộ hướng
vế phía quốc lộ I, chừng năm mười phút sau. Người đàn ông, lái chiếc xe
gắn máy hai bánh hiệu Honda, dừng lại trước mặt tôi:
- Chào anh, anh lên xe tôi chở anh ra ngoài quốc lộ, đón xe về
thành phố.
Bốn mươi ba mùa xuôi ngược