Page 215 - MUDO 77
P. 215
Mũ Đỏ 77 211
xuất trại, không tiền) Giả tỷ như, nếu có gã nào liều vào quán ăn quịt. Khi
bị bắt mang bản án với tội danh: “ăn quịt bát phở chó” . Không chừng tội
còn nặng hơn cả lăm, mười lần bản án. Khi tòa án nhân dân được thiết lập
trong khuôn viên trại tù Thanh Cẩm. Ngày đó, một anh nông dân miền
Bắc, cùng làng quê với bác Hồ, (có lẽ noi theo gương Bác) anh bị két án 7
năm tù, với tội danh tuyên đọc: “tội bợt tai người yêu” (ghi nhớ lại nguyên
văn không thêm bớt).
Dăm ba chiếc xe chở khách nho nhỏ chạy ngược xuôi, mỗi khi xe chạy
ngang, để lại những cơn bụi đất bay cao, kéo lên trong không khí cả những
chiếc lá khô héo cùng các mảnh vụn rác giấy to nhỏ, đủ mầu sắc . Thỉnh
thoảng vài chiếc xe gắn máy chạy qua lại khá nhanh. Tôi băng qua đường,
ghé vào một quán ăn nhỏ. Tấm bảng nhỏ treo trên mái nhà ghi: “Quán bún
Nam Định”. (tên quán chứng minh, chủ nhân gốc dân người miền Bắc).
Một tấm bảng khác dựng trước cửa hàng ghi các thực đơn chính: Bún chả
Hà Nội, bún riêu, bún thang, bún ốc, bún “giả cầy”, (tiếc quá, sao không
ghi thêm:”phở giả cầy”) Và nước giải khát đủ loại. Tôi hỏi bà chủ quán:
- Xin chào bà, bà vui lòng chỉ giùm tôi cách nào đón xe đò về
Saigon?
Bà nhìn tôi không tỏ vẻ một chút nào xa lạ, giọng miền Bắc nhà quê không
mất gốc. Pha trộn chút điêu ngoa của giai cấp “quí tộc nông dân”.
- Ô, dạ xin chào ông anh ạ! xin mời ông anh ngồi dùng nước trước
đã, rồi tôi sẽ chỉ cho. Xong bà cũng nói luôn.
- Xin ông anh bỏ qua cho, nói không phải phép, (có phép ở đây
sao?) có lẽ ông anh vừa được nhà nước ta (không lẽ nhà nước Tàu) tha cho
về ? Trưa nay, mấy anh em cải tạo được tha về khá nhiều, mà sao giờ này
ông anh mới ra? Xin mời ông anh dùng nước, tôi xin được đãi ông anh
hôm nay, tôi không tính tiền đâu. (tôi lẩm bẩm, nếu tính, cũng không có)
- Dạ, xin cám ơn bà.
Nhìn ly nước cam mầu vàng, bên trong có mấy viên đá cục; đặt
bên cạnh chai nước cam vừa được bà chủ quán rót ra ly, còn gần nửa chai.
Hơn mười năm, mới thưởng thức lại hương vị ly nước cam. Nó mát ngọt
không thua gì, bát cơm nếp, với chút ít muối mè (vừng) Câu truyện bát
cơm nếp quà đáp trả chiếc áo. Ngày ấy, buổi trưa nghỉ giải lao.nơi một trại
ngoài miền Bắc. Một bác nông dân đi ngang qua đội. Thấy tôi bận chiếc
áo (cũng như kiểu polo cụt tay này) Bác hỏi xin, để đem về vá lại bân ăn
Tết. Tôi đã lột bỏ chiếc áo, nhét vào gốc cây to bên luống đất trồng khoai
mì. Ngày hôm sau, bác nông dân xin áo, để lại ngay chỗ lấy áo. Bát cơm
nếp gói trong miếng lá chuối khô.
Tôi lẩm bẩm, ít ra bên ngoài này, vẫn còn có tình người. Qua giọng nói
Bốn mươi ba mùa xuôi ngược