Page 213 - MUDO 77
P. 213

Mũ Đỏ 77                           209
        an nói vậy, có đáng tin cậy không?
               - Thằng nhóc, đúng hay không , dù gì mày cũng đã hứa cho nó
        quà. Tao nghĩ thế nào nó cũng quay lại.
        Hơn nửa giờ viên công an trở lại. Tôi đưa anh gần hết số tặng phẩm đủ loại
        tôi có và xin thêm được một ít nữa của mấy vị quan tá.
               Sáng hôm sau, đúng như viên công an nói. Tất cả các tù nhân tập
        trung trước sân trại, để nghe ban chỉ huy đọc tên những người được tha
        về. Trước đó, khi đi ngang qua viên hạ sĩ quan thuộc ban an ninh (tên này
        thường gọi tôi lên làm việc, với đủ loại tội vi phạm):
               - Chào cán bộ, cán bộ ở lại mạnh giỏi, lát nữa đọc lệnh tha. Nghe
        nói, tôi có tên trong danh sách.
               - Anh nói cái gì, mà ai đã thông tin cho anh biết, có tên được tha
        về. Những người như anh, được tha về nơi nghĩa trang ở ngoài trại thì đúng
        hơn.


        Đa số nhận giấy tha ra về ngay, còn một số ít bị chận lại, trong số này có
        tôi, Có lẽ vì cái tội lẻo mép, đã nói trước tin tha về. Sau mấy giờ làm việc,
        cuối cùng rồi viên công an ban an ninh:
               - Anh Nam, đây là giấy ra trại, về địa phương anh nhớ đi đăng ký
        trình diện, và nhớ là anh bị án lệnh quản chế 5 năm.
               - Dạ, xin cám ơn cán bộ, chúc cán bộ ở lại mạnh giỏi.
        Từ căn phòng ban an ninh trại, tôi tiến bước về phía cổng trại giam. Trên
        đường đi, gặp viên trung úy già quản giáo đội, (tương đối khá dễ chịu với
        tù nhân).là người làng quê vùng sát biển Quảng Bình.
               - Xin chào cán bộ, cán bộ ở lại mạnh giỏi, cũng xin phép chuyển
        lời thăm sức khỏe gia đình.
               - Cám ơn anh, Về nhà, rồi mai này chắc chắn, anh thế nào cũng
        sang Mỹ thôi. Nếu sau này có dịp, trở về thăm quê hương, anh nhớ ghé
        xuống thăm tôi. Nhà của tôi ở trong khu ngoài cổng trại.
               - Cán bộ nói thế, đâu dám, về phải lo làm ăn, sinh sống.
        Chào từ biệt viên quản giáo, tôi đi bộ thật nhanh về phía cổng canh gác.
        Đưa tờ giấy ra trại cho viên công an kiểm tra.
               - Sao giờ này anh mới ra về? Trưa nay, mọi người đã ra về hết rồi?
               - Thưa cán bộ, tôi còn phải lên làm việc với ban an ninh trại vừa
        xong.
               - Anh đi ra khỏi cổng, (giọng nói chậm từ tốn, cũng may, anh ta
        không nói tôi đi vào) quẹo phải đi ra đường quốc lộ độ chừng nửa giờ, đón
        xe đò chạy ngang mà về nhà.
               - Xin cám ơn cán bộ, chúc cán bộ mạnh khỏe.
               Ra khỏi cổng gần trăm mét, tôi quay lại đứng nhìn căn trại, trong
        tâm trạng hụt hẫng. Cũng chỉ mới hôm qua, ở trong đó, nơi tôi đã trải qua
                           Bốn mươi ba mùa xuôi ngược
   208   209   210   211   212   213   214   215   216   217   218