Page 209 - MUDO 77
P. 209

Mũ Đỏ 77                           205
        hình ảnh của cha khóc con, của kẻ tóc bạc khóc người tóc xanh … Hình
        ảnh của một con sói gìa cô đơn đang mang niềm ân hận ra tận nghĩa trang
        bầy tỏ với những oan hồn ……………………………..
        -      Ê ! Sinh … ngồi một mình hả ?
        Tôi giựt mình khi có tiếng gọi tên mình, quay ra nhìn thấy một thằng bạn
        lâu năm cũng cùng khóa 24/SQTD khiến tôi cảm thấy vui vui ..
        -      Ừa … Hiếu ! mày đi đâu vô đây ?
        Hiếu xà xuống ngồi cạnh bên tôi nói giọng buồn buồn :
        -      Tao đi thăm thằng bạn bị thương nằm trong Đỗ Vinh !
        bị thương nằm trong Đỗ Vinh thì chuyện cũng bình thường thôi mà sao nó
        có vẻ không vui, tôi hỏi Hiếu
        -      Nó bị sao ?
        -      Trúng miểng ! chưa kịp thăm, nó đã thăng rồi !
        -      trời đất ! lại một thằng chê cơm lính ha !
        -      Đù má ! cơm lính có mẹ gì mà ăn ? mà bộ mày cũng có thằng độn
        thổ hả ?
        nỗi buồn lại chợt uà ập tới như nhắc tôi sau câu hỏi của Hiếu !
        -      ừ! … Không phải một mình nó …
        Hiếu trợn mắt cướp lời tôi khi tôi nói chưa hết câu :
        -      Trời đất !... mấy thằng lận ?...
        -      Không có thằng nào hết … một mình nó kéo theo vợ con nó !...
        Hiếu kinh ngạc nhìn sững tôi như chờ đợi mà không hỏi thêm câu nào nữa,
        tôi nhấp một ngụm café xong từ từ kể cho nó nghe chuyện tình và kết cục
        bi thảm của Tài Lông !...
        -      Ghê thiệt ! tình yêu của người con gái này thật mãnh liệt … yêu
        nhau mà theo nhau đến chết cũng không rời … mong rằng xuống dưới
        tuyền đài họ gặp được nhau ! tình yêu bất diệt há mày … yêu tới nghìn thu
        đó mày …!
        đến lượt tôi ngẩn người nhìn nó đang cúi đầu trầm tư mà thấy lạ !… cái
        thằng cục cằn thô lỗ vậy mà sao hôm nay nó ăn nói như một triết gia ái
        tình!... như mấy ông văn sĩ, thơ sĩ đang đọc văn thơ cho tôi nghe ! À há …
        nhìn nó trầm tư khiến tôi vừa ái ngại vừa tức cười, tôi vừa cười vừa kêu
        nó :
        -      Ê ! … mày đang đọc truyện đó hả ?
        Hiếu ngửng lên nhìn tôi hất hàm hỏi :
        -      Mày cười gì ?... chừng nào mày đi ?..
        -      chuẩn bị rồi … chắc vài bữa nữa thôi …
        nó nhìn tôi báo động :
        -      kỳ này nặng à nha …
        -      tao biết rồi nặng nhẹ gì cũng phải đi … bọn mình chỉ biết nhận
        lệnh chứ đâu có làm ra lệnh, mày !
                           Bốn mươi ba mùa xuôi ngược
   204   205   206   207   208   209   210   211   212   213   214