Page 207 - MUDO 77
P. 207
Mũ Đỏ 77 203
nói một câu ! tôi đã định cho ông biết rằng trong người Hạnh đang mang
một mầm sống của con ông nhưng ngần ngừ do dự vì chẳng biết ông sẽ
đối xử thế nào với Hạnh nên lại thôi. Tôi quay nhìn huyệt mộ của thằng
bạn đang được lấp đầy thì bỗng có một con chim lạc bầy sa xuống đậu trên
một mô đất bên cạnh nấm huyệt và kêu lên những tiếng tha thiết sót sa gọi
bạn … thoảng nghe trong gió như có tiếng ai gọi …
- Tài ơi ……
Tôi giựt mình quay nhìn Hạnh nhưng không thấy nàng hé môi!... lạ lùng
hết sức, tôi quay sang nói với Vỵ:
- Mày đưa Hạnh về giùm tao , tao phải quay về bịnh viện .”
Cái chân trái bị đau quá vì nãy giờ tôi phải chịu đựng sức nặng của Hạnh
dựa vào người, tôi ngồi xuống bên cạnh một ngôi mộ của một người trẻ có
lẽ là một phi công, tôi nhủ thầm :
- Thôi thì ở đây mày cũng có bạn cũng đỡ cô đơn, mày có linh
thiêng thì cố gắng phù hộ cho mẹ con nó ,nhớ chưa thằng khốn . “
Nhủ tới đó thì nước mắt tôi lại ứa ra, vớ lấy cặp nạng tôi khấp khiểng đi
ra cổng.
Hơn một tuần lễ sau tôi mới lên bàn mổ, sau một màn thuốc mê là tôi
không biết gì nũa, ngày hôm sau ông Nhiếp đưa cho tôi một miểng đạn to
bằng ngón tay út cạnh sắc lẻm :
- “ Này ! giữ lấy, nhớ xỏ sợi dây vào đeo làm bùa trừ tà “ .
Cái ông này đúng là có máu tiếu lâm. Hai ngày sau được giấy xuất viện
kèm theo 29 ngày tái khám .Nhớ lời hứa với con bé Phượng , tôi ghé lại
Hiển Khánh để mua hai gói ô mai mơ, một gói cho Phượng và một gói cho
người tôi yêu . Vừa dựng xe , con nhỏ Phượng đã chạy aò ra ,tôi vội vàng
đưa cho nó gói ô mai
“Đây ! quà của cô đây, thế là anh hết nợ rồi nhé “
Thốt nhiên giọng của Phượng trở nên dồn dập :
“ Anh, anh biết gì không, chị Hạnh chết rồi “
Tôi thảng thốt la lên :
“ Caí gì ! em nói có thật không?”
“ Thiệt mà , báo hôm nay có đăng cả hình nữa kìa, ngày hôm qua người
gác ở nghĩa địa phát giác thấy chị Hạnh chết trên mộ của anh Tài, trứơc
đây em nghe mấy chị lớn đàm tiếu nói xấu chị Hạnh tùm lum nên em cũng
ghét chị ấy lắm, nhưng em không ngờ chị ấy lại yêu anh Tài đến như vậy.”
Tôi như chết lặng người không nói được lời nào, mãi một lúc sau ,tôi mới
thở dài :
“ Thôi , anh về đây ….
Ra khỏi nhà của Vỵ, tôi phóng xe như điên trên đường Trần Quý Cáp một
lúc sau như sực tỉnh tôi tự hỏi : “ đi đâu đây , gia đình của Hạnh đã đi Pháp
hết vậy thân xác của Hạnh bây giờ ở đâu ?. Sao Hạnh lại hành động nông
Bốn mươi ba mùa xuôi ngược