Page 203 - MUDO 77
P. 203

Mũ Đỏ 77                           199
        đau buốt ở chân, đưa mắt nhìn quanh căn hầm chật hẹp này đã đặc nghẹt
        thương binh tôi nói với th/u Nguyên trưởng ban 2
        -      ” Ông làm ơn cho tôi ra ngoài kia đi, ở đây ngộp quá “ .
        Nguyên dìu tôi ra ngoài và tôi ngồi xuống một cái thùng gỗ ở gần T.O.C
        , thấy ở gần đó có một cái xác đã gói lại bằng poncho , tôi hỏi Nguyên :
             -   “ Aì vậy ông ?
             -   “À , đây là xác của bên pháo binh “.
        Có tiếng của một người lính nói hớt :
        -      “Đây là xác của ông thầy em đó tr/u. Ông thầy em là th/u Tài đó
        tr/u , hầm của tụi em bị trúng hỏa tiễn nên bị xập ,vì th/u ở ngoài nên “ổng”
        ôm nguyên con , còn em , em ở tuốt bên trong nên chỉ bị tức ngực chút thôi
        “.
        Cái gì thế này ?!!!... tai tôi lùng bùng như ù đi !... trời đất như tối xầm, vết
        thương như banh toác ra thêm, mặt đất như rung chuyển sụp xuống, tim tôi
        thắt lại cảnh vật quay cuồng hỗn độn tôi lạc giọng nói với Nguyên :
        -      Ông làm ơn cho tôi nhìn mặt nó một chút , nó là bạn đồng khóa
        Thủ Đức với tôi “
        Thoáng nhăn mặt nhưng Nguyên cũng chiều ý tôi, hất hàm ra hiệu cho
        người lính dưới quyền xong , Nguyên quay trở xuống dưới hầm thương
        binh làm nhiệm vụ. Người lính đệ tử của Tài cũng  vào phụ một tay. Nhìn
        thân xác bạn tôi nằm câm nín với một giòng máu chẩy trên khoé môi mà
        nước mắt của tôi cứ ứa ra :
            -    Mẹ kiếp , mày đây sao Tài ? nếu không có vệt máu ứa ra ở bên mép
        thì tao nghĩ rằng mày đang say ngủ , nhìn mày mà tao cảm thấy vừa thương
        ,vừa giận . Đù mẹ , VC pháo như mưa bấc, mà tại sao không ai bị gì cả ,
        lại chỉ có mày lãnh cái búa ,trên đời này thiếu mẹ gì những thằng gian ác,
        mà tại sao tử thần lại bắt đi những thằng chân chỉ hạt bột như mày . Trong
        lúc này , đối với tao ,mày chẳng ra cái mẹ gì cả , đối với đàn ông , một
        lời hứa làm trọng , nhưng mày đã làm gì với lời hứa của mày, trước khi đi
        hành quân , mày đã hứa với tao và Hạnh là khi nào thằng Văn ra thay mày
        , mày sẽ bay về để đưa em Hạnh “dzìa dinh “ ngay ,mày còn bảo tao phải
        nhớ thâu tiền mừng đám cưới của những thằng bạn trời đánh của tụi mình
        , coi chừng tụi nó chạy làng , nhưng bây giờ trước mắt tao mày lại chính là
        thằng chạy làng !!!... điều đáng trách nhất của mày là mày đã phản bội lại
        lòng tin của Hạnh và của tao .Từ hôm đi hành quân tao đã nghi nghi , mày
        kể rằng hai đứa đi cine ở rạp Catinat, coi phim Tant qu’il y aura des homes
        ,lại còn nói em Hạnh khóc quá trời khi xem đoạn cuối , đoạn Frank Sinatra
        thổi kèn bài truy điệu để khóc bạn ,thổi kèn mà hai giòng lệ chảy dài trên
        gò má . Mẹ kiếp, mình là đời lính chiến coi phim gì vui vui thì không coi
        , lại đi coi cái phim trời đánh đó ;kể ra thì trời đất cũng an bài để tao trọn
        tình , trọn nghĩa nên mới khiến thằng Ve Chai nó phang tao một quả B40 ,
                           Bốn mươi ba mùa xuôi ngược
   198   199   200   201   202   203   204   205   206   207   208