Page 206 - MUDO 77
P. 206

Mũ Đỏ 77                       202

        cũng phải kể cả hai người khách không mời là Tôi và Hạnh cũng lặng lẽ
        bên nhau ,chỉ có tiếng tụng niệm ê a của vị sư già lẫn trong tiếng chuông
        tiếng mõ nghe như những lời chiêu hồn . Hạnh đứng câm lặng đăm đăm
        nhìn hầu như không chớp mắt vào cái áo quan, cái quan tài đã gói ghém
        thân xác người mà nàng yêu dấu. Tôi nghe đâu đây tiếng xì xào đàm tiếu
        cuả mấy cô con gái đi đưa tang:
        -      Mấy bà coi con ngựa kia kìa, bồ nó chết  mà nó không nhỏ được
        một giọt nước mắt …đồ con gái hư hỏng , coi nó ăn diện kìa, đi đám tang
        mà nó mặc áo đầm …vv..”
        Tôi nhẹ nhàng vỗ lên bàn tay gía lạnh của Hạnh và nói nhỏ:
        -      “ Can đảm lên Hạnh  .”
        Hai hàng mi cong khẽ rũ xuống, Hạnh không nói một câu cũng không nhìn
        ai, người ta nghĩ rằng Hạnh sợ ! hoặc Hạnh mặc cảm tội lỗi đã dám yêu
        một người mà họ không cho phép Hạnh được yêu !... Họ đã lầm … một
        sự lầm tưởng thật đáng tội nghiệp hơn là đáng trách … Hạnh yêu Tài ! và
        chỉ yêu Tài mà thôi !... dù có thế nào Tài cũng là của Hạnh, dù họ không
        cho Hạnh đến gần Tài nhưng Tài không thể xa Hạnh !... mãi mãi Tài là
        của Hạnh không thể khác hơn, không có gì chia cắt được !... Tài đã quyết
        định như thế và Hạnh cũng sẽ như thế … phải không Tài … em yêu cuộc
        sống hào hùng mà đầy gian khổ hiểm nguy của anh, người lính Nhẩy Dù
        gan dạ nhưng nhát gái … những trái ngược mâu thuẫn trong anh thật dễ
        thương biết mấy, em tìm mãi mới gặp được Tài để mà yêu mà nhớ, để cho
        nhau những ngày ái ân quấn quýt thịt da không muốn rời xa cho dù chỉ
        nửa bước !... em yêu Tài tha thiết như chưa bao giờ biết yêu … chỉ mình
        Tài biết Hạnh yêu Tài và mãi mãi Hạnh muốn ở bên Tài suốt kiếp suốt đời
        này … Hạnh đã nói với Tài như thế đó và Tài đã ôm hôn Hạnh rồi cười mà
        hỏi …” thế còn đời sau kiếp sau thì sao ?” …  “ thì Hạnh vẫn theo Tài …
        không bao giờ Hạnh xa Tài đâu !...”   Tài ơi… những ngày hạnh phúc Tài
        cho em thật ngắn ngủi quá, Tài bỏ em mà đi trong khi con chúng mình vừa
        mới tượng hình, niềm vui chưa kịp tới … anh ơi ! … Hạnh không thể sống
        mà không có Tài … Hạnh đã chọn ở lại đây với Tài, Hạnh từ bỏ tất cả để
        được sống với Tài, Hạnh chấp nhận mọi sự mỉa mai dèm xiểm của người
        đời, chấp nhận  một cuộc sống với người lính nghèo thì sống chết gì Hạnh
        và con cũng theo ở với Tài  … Như vậy Tài nhé ...
        Không một ai biết Hạnh đang nghĩ gì chỉ thấy đôi mắt Hạnh mở to hướng
        về cỗ áo quan của Tài ! Hạnh đứng bất động như pho tượng … nhưng sau
        đó đôi mắt Hạnh gần như đứng tròng và nàng khụy xuống khi hai người
        phu nhà đòn khởi sự lấp đất lên cái aó quan .Cái chân trái bị thương của tôi
        đau nhói nhưng tôi cố sức vực Hạnh đứng lên, mặt Hạnh trắng bệch, từng
        giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, mắt Hạnh vẫn nhìn trân trân vào huyệt mộ.
        Tôi dìu Hạnh đến để nói lời phân ưu, nhưng ba của Tài đã quay đi không
                          Bốn mươi ba mùa xuôi ngược
   201   202   203   204   205   206   207   208   209   210   211