Page 205 - MUDO 77
P. 205

Mũ Đỏ 77                           201
        nàng đi làm ,thì Phượng, em gái của Vỵ bên tđ1nd bước vào :
        -      “Anh , anh Vỵ sai em vào báo cho anh biết , gia đình của anh Tài
        sẽ chôn anh ấy vào ngày mốt , ở nghĩa trang Mạc đĩnh Chi , lúc 3 gìơ chiều
        , anh có đi đưa đám anh Tài được không?”
        Tôi gật gật đầu :
        -      ” Đi chứ , chắc chắn là anh phải đi mặc dù bác sĩ cấm anh đi lại ,
        nhưng chắc chắn anh sẽ có mặt, em nói vơí anh Vị của em nhớ báo cho chị
        Hạnh giùm anh .”
        Nhìn thấy gương mặt phụng phịu có vẻ không hài lòng của cô bé, tôi đành
        xuống nước  :
        -      Phượng ! anh năn nỉ đó, em gái, nếu không làm được điều này
        giùm anh  thì anh sẽ nghỉ chơi hai anh em của em đó . Ngoan, lần tới khi
        được xuất viện ,thể nào anh cũng sẽ mua quà cho bé .”
        Tươi ngay nét mặt ,con bé tung tăng chân sáo chạy đi . Chỉ còn có hơn
        hai ngày nữa , xin phép thì có lẽ không có ai cho , thôi thì đành đánh bài
        “chuồn “ vậy.
        Chiều thứ bẩy , chiều thứ bẩy là bưổi chiều đẹp nhất cho những kẻ yêu
        nhau , nhưng buổi chiều hôm nay có lẽ là một buổi chiều buồn thảm nhất,
        tôi đến đây để đưa tiễn một người bạn thân, tôi đi với Hạnh, Hạnh đến tiễn
        đưa người bạn đời để rồi sẽ không bao giờ còn gặp lại… sẽ xa nhau mãi
        mãi. Tôi chống nạng khập khiễng đi vào nghĩa trang, Hạnh đi bên cạnh
        níu chặt  tay tôi, những móng tay của Hạnh vô tình cắm sâu vào da thịt làm
        tôi đau nhói; tôi nhìn thoáng thấy gương mặt của Hạnh, một khuôn mặt
        trắng bệch như bằng sáp và cặp mắt vô hồn không nói một câu, nhìn rất lạ
        và có một cái gì phảng phất không bình thường trên khuôn mặt nàng !! tôi
        không nỡ gỡ tay Hạnh ra vì tôi biết Hạnh đang đau, đau lắm … ,một nỗi
        đau không thể kể xiết, cũng không tả được !... nỗi đau đó không thể phát
        tiết ra ngoài bằng những giọt lệ mà nó thấm ngược vào trong bằng một nỗi
        uất nghẹn khôn cùng, Hạnh đang đi vào một cơn khủng hoãng tinh thần
        thật dữ dội !... nếu khóc được thì những giọt nước mắt sẽ là những giọt
        máu chẩy ra từ trái tim khổ đau đến tận cùng !...tôi thoáng rùng mình khi
        nghĩ đến một điều gì đó không may mà tôi cũng không thể hiểu nổi !!!...
        Trời bỗng nổi cơn giông, từng đám mây đen kéo tới, kèm theo từng cơn
        gío mạnh khiến những trái cây sao rụng xuống tới tấp ,giương đôi cánh
        xoay tròn, trên trời từng đàn chim bay tìm về tổ ... Khác hẳn với không
        khí náo nhiệt ở bên ngoài trên đường Hai Bà Trưng, bên trong nghĩa trang
        không gian im lặng lạ thường, Hạnh mặc một cái robe màu đen còn tôi
        mặc dù đã được Vỵ cho biết là đừng nên mặc quân phục  nhưng tôi vẫn
        mặc vì nghĩ rằng :” Bạn tôi khi tử trận đã có bộ quân phục này gói ghém
        thân xác vậy thì tại sao tôi không mặc bộ quân phục này để đưa tiễn bạn
        tôi đi . Đám tang của bạn tôi thật buồn ,chỉ có muời mấy người ,dĩ nhiên
                           Bốn mươi ba mùa xuôi ngược
   200   201   202   203   204   205   206   207   208   209   210