Page 208 - MUDO 77
P. 208

Mũ Đỏ 77                       204

        nỗi thế, dù Hạnh tuyệt vọng đau khổ đến đâu nhưng  điều đó không đủ để
        biện minh cho hành động xốc nổi của Hạnh khi Hạnh đã vô tình hủy đi cái
        mầm sống kết tinh bởi tình yêu của hai đứa . “
        Thật là tội nghiệp cho Hạnh mà cũng thật sót sa cho những người con
        gái có người yêu là lính trận thời chiến tranh như bọn mình …  tôi quẹo
        xuống đường Trần quang Khải để đến tiệm café Văn Hoa , đến để tìm xem
        có thằng bạn lạc loài nào tìm đến đây hay không . Quán vắng teo , chỉ có
        hơn chục người khách , ở cái bàn dành riêng cho tụi tôi chỉ có một người
        khách, anh Hải, một sĩ quan cảnh sát . Thấy tôi có một mình mà lại kêu hai
        ly café  lại đốt hai điếu thuốc . Hải hất hàm hỏi
        -       Vừa mất bạn à .”
        Tôi gật nhẹ :”
        -      Ừa , tháng trước nó còn ngồi ở đây , bây giờ đã nằm ở Mạc đĩnh
        Chi rồi , ngày hôm kia vợ con nó cũng theo chân nó .”
        Đôi lông mày của Hải khẽ nhíu lại, cả hai thằng ngồi lặng yên chìm ngập
        trong khói thuốc, tiếng hát của Sylvie Vartan vang lên nhè nhẹ “ Ce soir
        je serai la plus belle pour aller dancer “ , chẳng biết Hạnh có còn vô tư và
        yêu đời để bước theo điệu luân vũ không ? có lẽ là không rồi, tình yêu đã
        cho nàng mật ngọt ,nhưng cũng thật nhiều cay đắng lẫn thương đau, nếu
        Tài đừng chết thì Hạnh sẽ không chết theo mà trên đời này sẽ có một mái
        gia đình thật hạnh phúc biết bao … Chợt Hải dụi mạnh tàn thuốc vào cái
        gạt tàn :
        ‘       “Cậu cho tôi chia buồn với cậu , chầu này tớ trả “.
        Quay vào trong Hải nói lớn :
        -      ” Chị Nhân ơi , ghi cho tôi tất cả nhé “ ,
         nói xong Hải xiết nhẹ bàn tay tôi rồi phóng xe đi . Nắng chiều phủ kín lên
        vạn vật một mầu vàng nhạt , gởi xe xong , tôi chống gậy chầm chậm bước
        qua cửa đến thăm thằng bạn vừa mới được đoàn tụ với gia đình … khung
        cảnh của nghĩa trang vẫn u tịch vẫn lạnh lùng, dù rằng đang có hai đám
        tang, tôi đoán là của những người trẻ như chúng tôi, những người chưa kịp
        sống vì tôi thấy thấp thoáng có hai lá quốc kỳ. Có hai con chim sâu đang
        ríu rít trong bụi đinh lăng, tôi mỉm cười đứng lại :
        -      “Ê , có phải là tụi mày hay không ? sướng nhé , thế là vợ , chồng ,
        con cái chúng mày đề huề với nhau rồi , ở nơi đó chẳng có ai làm phiền gì
        đến chúng mày cả , chỉ có những thằng như tụi tao đây ,vẫn chưa thoát nợ
        .”
        Từ đàng xa tôi đã thấy hình dáng của một mái đầu bạc, ba của Tài đó,
        mới có mấy ngày mà đã thấy ông gìa đi nhiều, đội vai như xệ xuống vì
        ưu phiền . Ông đứng trầm ngâm một lúc lâu trước mộ của Tài, miệng lầm
        bầm những gì không rõ đọan cúi xuống ông lấy ra một chai rượu ở trong
        bọc giấy rồi từ từ rưới lên mộ của Tài . Hình ảnh mới thê thảm làm sao ?
                          Bốn mươi ba mùa xuôi ngược
   203   204   205   206   207   208   209   210   211   212   213