Page 216 - MUDO 77
P. 216

Mũ Đỏ 77                       212

        cùa bà, tôi hiểu được bà mới vào Nam lập nghiệp sau tháng 4 năm 1975.
               Bàn phía ngoài, kê gần như sát đường lộ. Hai người đàn ông đứng
        tuổi đang ngồi trò truyện bên các ly cà phê đen đá, trên bàn bao thuốc ghi
        tiếng Việt , nhưng tôi không thể đọc rõ tên nhãn hiệu. Hai chiếc xe gắn
        máy dựng đậu sát bên cạnh ghế ngồi, họ liếc nhìn tôi im lặng, không nói.
               Sau khi uống hết sạch ly nước cam và trả lời đại khái những câu
        hỏi về thời gian đi “học tập cải tạo” truyện gia đình vợ con, tôi đứng dậy:
               - Dạ, xin cám ơn bà đã chỉ đường và lại còn cho uống nước giải
        khát, cũng thưa thật với bà, ly nước cam này tôi sẽ nhớ nó suốt đời. Ly
        nước, tôi được uống lại sau hơn mười năm chưa được uống.
               - Dạ, thưa ông anh nói quá lời, cũng rất tiếc các món thức ăn, quán
        chỉ bán trong buổi sáng và trưa, giờ đã hết sạch. Nếu không; đã mời ông
        anh dùng. Mà này ông anh, xin đứng chờ tôi một chốc lát được không?
               - Dạ, thưa bà, cho biết, ý định chờ làm gì?
               - Thôi thì cũng xin ông anh, chỉ chờ một lát thôi, rồi tôi sẽ nói sau.
        Tôi im lặng không đáp trả và ngồi lại xuống ghế. Bà chủ quán đi vào sau
        căn nhà, chừng hơn mười, mười lăm phút sau, bà xuất hiện trở lại, theo sau
        là cô con gái, dáng nhỏ bé, có đôi mắt to đen láy, mái tóc dài chảy xuống
        hai bên vai, khuôn mặt khá xinh, tay cầm một túi sách tay, thấy tôi:
               - Dạ, cháu xin chào chú ạ. Tôi dứng dậy, cuối đầu đáp lễ:
               - Chú xin cám ơn cháu. Đến đây, bà chú quán.
               - Thưa ông anh, đây là đứa con gái kế út của tôi, cháu cũng vừa đi
        học về. Xin phép ông anh, cho tôi gởi chút quà mọn, biếu ông anh mang về
        cho các cháu nhà dùng, mong ông anh chấp nhận. Quay sang cô con gái.
               - Con, đưa cho chú gói quà đi con. Một tình huống thật bất ngờ, nó
        bất ngờ còn hơn chuyện chuyến tàu xe lửa trở tù nhân vào miền Nam giữa
        năm 1983. Ngày ấy, chúng tôi, một số lớn các tù nhân từ trại giam Thanh
        Cẩm, được chuyển vào miền Nam. Anh em chúng tôi từng cặp, tay đeo
        chung một chiếc còng số 8. Đứng trên toa nhìn xuống. Gần như không có
        ai cầm được giọt nước mắt, khi tàu ngừng. Đồng bào chạy đến gần các toa,
        họ đón tiếp chúng tôi, thay vì rao chào bán đủ loại mặt hàng rong linh tinh
        cho khách đi trên tàu. Họ tung hết tất cả những gì có trong thúng, trong túi
        sách vào bên trong các cửa sổ toa cho chúng tôi.
        Tôi im lặng, cuối đầu, dù cố gắng giữ cảm súc, nhưng cũng không thể ngăn
        được những giọt nước mắt đang lăn dài chảy trên mặt tôi. Giọng bùi ngùi
        đứt đoạn:
               - Dạ, tôi xin chân thành cám ơn bà, chú cũng xin cám ơn cháu, xin
        cám ơn gia đình đã cho quà.
        Tôi nhận gói quà từ tay cô con gái bà chủ, nói với cô bé một lần nữa:
               - Chú cám ơn cháu vô cùng.
        Cô bé không trả lời, cuối đầu im lặng. Trên khuôn mặt xinh sắn, đôi mắt bé
                          Bốn mươi ba mùa xuôi ngược
   211   212   213   214   215   216   217   218   219   220   221