Page 223 - MuDo65
P. 223
223
người cha thứ hai của mình. Và Monique, mối tình đầu của tôi, mối tình
câm chưa dám ngỏ của tôi. Tôi có cảm tưởng mình đã bị rút hết tất cả sinh
lực. Tôi mất ngủ, lang thang như kẻ điên suốt mấy tháng dài. Tôi chẳng
còn thiết tha gì chuyện học hành và tương lai. Thiên thần Monique của tôi
hiện ra như ánh chớp, lóe sáng đời tôi một khoảnh khắc rồi bay về trời.
Nàng như một thứ định mệnh làm thay đổi ý nghĩ của tôi về cuộc sống.
Cái chết của mẹ tôi, mẹ Nhân, của Thầy Alain, của Monique khiến tôi thấy
cuộc sống này chỉ là một ảo ảnh, có đó rồi mất đó. Hiện hữu rồi tan vào
hư vô. Sống chết là một ranh giới quá mỏng manh. Cuộc sống chỉ là một
ánh chớp. Tôi đóng cửa suốt ngày và cứ nghĩ về lẽ tử sinh. Và rồi số phận
lại đổi thay, tôi ngộ ra rằng những tham vọng, những ước mơ, những hoài
bão, những cố gắng cuối cùng rồi cũng sẽ được chấm hết bằng một cái chết
do muôn ngàn bất trắc của đời sống. Thế thì ham danh vọng để làm gì, mải
mê theo những ảo vọng để làm gì? Tất cả thật ra rồi cũng chỉ là ảo ảnh. Và
tôi buông tay, thả cuộc đời mình cho những con sóng của số phận. Tôi bỏ
lại tất cả và trở về Việt Nam
3.
Tôi không dám về quê, cố bám lấy Sài Gòn. Tôi tìm gặp Nhân, hai đứa
thuê chung căn phòng ở khu Trương Minh Giảng. Tôi và Nhân bàn cách
để tránh những người quen biết. Tôi để tóc, râu dài thậm thượt, Nhân cũng
thế. Hai đứa thường mang đôi kính đen, ban đêm thì mang kính đổi màu.
Hàng tháng, tôi và Nhân viết thư gởi qua Pháp cho một người bạn, anh này
lại bỏ phong bì ngoài, gởi tiếp về Việt Nam cho ba tôi và ba Nhân. Và nhận
những lá thư từ gia đình gởi qua chặng Đà Nẵng – Pháp – Sài Gòn. Chúng
tôi lại tiếp tục lừa dối và loay hoay trong lừa dối tự mình bày ra. Lúc Nhân
vừa bị dẫn độ về Sài Gòn, ông chủ tịch Tối cao Pháp viện, tức là bố của
Thành, người bị Nhân giết chết bằng cú đá oan nghiệt, đang chuẩn bị ra
tranh cử dân biểu quốc hội. Không muốn bị báo chí phanh phui là có con
theo Cộng Sản bị giết chết nên ông này tìm mọi cách ỉm vụ đó đi. Nhân chỉ
bị đưa ra tòa bí mật và kết luận là gây án ngộ sát trong tình trạng thần kinh
không bình thường, nên được trả tự do sau hai tháng giam giữ.
Được một người bạn du học Mỹ về đang làm Tổng cục trưởng, Nhân
được bố trí làm việc ở Tổng cục gia cư, chuyên về xây dựng. Khi tôi về,
Nhân lại giới thiệu tôi vào làm với nhiệm vụ họa viên vẽ họa đồ. Để trốn
khỏi đi lính, Nhân mua cho tôi một cái giấy hoãn dịch vì lí do sức khỏe và
hắn thì hoãn dịch vì gia cảnh. Cả hai đều là giấy giả. Đi làm lương cũng
kha khá đủ sống, nhưng hai thằng sống như hai thằng buôn thuốc phiện
lậu, lúc nào cũng lén lén lút lút, cứ sợ gặp người quen với gia đình và cũng
phải trốn tránh bọn cảnh sát chìm nổi đầy mọi ngõ ngách. Cả hai trường
hợp nếu bị phát giác cũng đều đưa đến kết quả bi thảm cả. Thế mà tôi cũng
phiêu lưu dám ghi danh học tiếp ở Đại học Văn khoa. Vừa làm vừa học,
   218   219   220   221   222   223   224   225   226   227   228