Page 225 - MuDo65
P. 225
225
mất. Hàng trăm ngàn người trôi dạt trên biển từ miền Trung, lớp lớp người
trên những con đường đầy xác chết. Cuộc chiến đi vào những giây phút
cuối cùng. Sài gòn rung lên từng phút. Hai trái bom CBU nổ trên tỉnh lỵ
Long khánh. Thành phố nhốn nháo. Thành phố lo âu. Thành phố chuẩn bị
cuộc hỗn loạn đang chuẩn bị ập tới. Tôi và Nhân vẫn bình chân như vại.
Sáng sáng vẫn ngồi cà phê chờ xe đến rước đi làm. Thiên hạ bàn tán nhiều
đến chuyện ở, chuyện đi. Hai thằng không quan tâm, cũng đúng thôi, vì
chúng tôi từng ở bên đó về, đã thấm những nỗi nhục nhằn, đã chấp nhận
nhát búa của số phận, không lẽ bây giờ lại trở lại tiếp tục chui đầu vào con
đường cũ. Những ngày cuối cùng của tháng tư, công sở đóng cửa, hai đứa
ngồi nhìn thiên hạ xôn xao lòng dửng dưng. Nhưng đến hôm 29 tháng 4
thì bỗng nhiên cả hai thấy sợ trước những lời đồn đoán. Nửa đêm hai đứa
vùng dậy, đem hết giấy tờ, hình ảnh liên quan đến những năm tháng du
học ở Pháp ra đốt. Nhân có cả mấy thùng lớn loại này, những hình ảnh
thời Nhân còn được gọi là Super Man trên đất Pháp. Ngọn lửa bập bùng
suốt đêm. Tôi chỉ giữ lại mấy tấm hình tôi chụp chung với Thầy Alain và
Monique, mấy bức tranh tôi vẽ ở trường Mỹ thuật tôi đã chọn lựa để đem
về Việt Nam . Đó là những kỉ vật tôi không thể để mất được, dù tôi hiểu có
thể sẽ đưa đến hậu quả không may.
Sài Gòn sau đó là một Sài Gòn khác. Những lều quán bỗng dưng mọc lên
trên những con phố. Chủ quán là chị cave, cũng có thể là vợ của một anh sĩ
quan nào đó, cũng có thể là một nghệ sĩ, một nhà báo không còn được sử
dụng. Thiên hạ nháo nhào đổ ra đường kiếm sống, cuộc sống bị xáo trộn
ghê gớm, chẳng còn phân biệt được đâu là ông, đâu là thằng của những
con người cũ. Chúng tôi suốt ngày lê la hàng quán, đấu láo quên thời gian
mà không biết rồi ngày mai sẽ ra sao. Có người rủ mở quán, có đứa kêu
đi bán đủ thứ tàn dư của xã hội cũ, lọc lừa mấy chàng bộ đội khờ khạo,
có thằng rủ đi bán thuốc Tây, có đám rủ rê vượt biên, có người nhỏ to tính
chuyện tổ chức phản động. Chúng tôi phớt lờ tất cả, cứ bán dần những thứ
còn lại trong mớ đồ đạc sống qua ngày.
Sống lay lắ t mấy tháng như vậy thì chúng tôi bắt đầu bế tắc. Công việc
không có, áo quần, giày dép, mắt kính, sách vở, túi xách, va li lần lượt lên
đường. Đùng một cái, đổi tiền lần thứ nhất (2.9.1975), chúng tôi chẳng có
xu nào để đổi. Bắt đầu những ngày khốn khó. Có nhiều bữa chỉ còn đủ tiền
mua một lon gạo và một quả trứng. Hai thằng luộc rồi chia trứng làm bốn
mảnh, tưới nhiều nước mắm, dành ăn cho hai bữa. Có ngày chỉ còn mấy
miếng khoai mì mua được dọc đường….Rồi không ai bảo ai, cả hai bắt đầu
tản ra, mỗi thằng tự đi, tự kiếm ăn, tối về ngủ. Nhân bỗng cọc cằn, dễ nổi
nóng, tối ngủ cứ đá vào tường suốt đêm…Rồi tới một ngày, chúng tôi chia
tay nhau, Nhân bỏ đi mất hút…… Tôi bắt đầu đói dữ, có ngày chỉ được trái
chuối, có hôm chỉ được củ khoai. Người tôi xanh mướt, xuống sức dữ dội,
   220   221   222   223   224   225   226   227   228   229   230