Page 227 - MuDo65
P. 227
227
ăn cho trưa nay. Nhưng tôi không qua nổi cầu. ba bánh xe như có ai ghì
lại, không lên nổi dốc, dù tôi đã gồng hết đôi chân. Chiếc xe như muốn
tuột xuống, tuột xuống. Tôi không nhảy được, hai chân cố giữ bàn đạp, cả
người cố gồng lên. Nhưng chiếc xe vẫn từ từ tuột. Tôi không chịu nổi nữa,
ngực tôi nặng như đeo chì, hơi thở đứt quãng. Phen này thì chắc chết. Bà
khách thấy xe tuột dần thì la lên chói lói, nhảy xuống cũng không xong vì
kẹt hai thùng cá. Tôi buông xuôi, nhắm mắt chờ xe lật ngửa và thế là xong
một đời. Nhưng, hình như có một sức mạnh thần kỳ, chiếc xe sựng lại một
lát và đi lên như có ai đẩy. Tôi mở mắt nhìn lui thì thấy Nhân đang gò lưng
đẩy xe từ phía sau, chiếc xe lên dốc rồi đổ dốc, an toàn đến chợ. Tôi gặp
lại Nhân như thế đó, và Nhân đã cứu tôi lần nữa như đã cứu tôi một lần lúc
thằng Hồ Lê bắt tôi rúc háng thuở còn đi học….
Ngồi ở quán bún ngay góc Trương Minh Giảng và Trần Quang Diệu, tôi
ăn ngon lành hai tô bún thịt nướng đầy rau xanh. Nhân không nói gì, ngồi
nhìn tôi với đôi mắt ngập nước mắt thương xót. Nhưng khi tôi định gọi
thêm tô thứ ba thì Nhân ngăn lại:
- Cậu đã không chết vì đói thì đừng nên để chết vì no. Cứ từ từ. Sẽ không
phải đói nữa đâu.
Nhân rút từ túi ra một cọc tiền lớn, trả tiền bún xong, Nhân ngắt đôi cọc
tiền, đưa tôi một phần và bảo:
- Cậu giữ số tiền này mà sống. Người ta đang chuẩn bị cho các trường đại
học hoạt động trở lại rồi. Cậu nên tiếp tục học hi vọng kiếm được một việc
làm trong chế độ mới. Cậu ốm yếu lại quá thật thà đến hóa ngu, không làm
buôn bán lọc lừa, không làm phu xe, bốc vác được đâu!
- Nhưng tiền đâu cậu có nhiều thế. Mấy tháng nay cậu ở đâu, làm gì???
- Từ từ rồi sẽ biết. Mình sẽ kể cho cậu nghe. Xong rồi mình sẽ về Đà
Nẵng. Chốn này không còn là chỗ dung thân của mình nữa rồi. Đã đến
lúc
mình phải chấm dứt mọi sự giả dối. Mình sẽ nói hết sự thật cho ba
mình. Chắc chắn sự thật sẽ làm cho ông cụ đau đớn, nhưng thế sẽ tốt
hơn, cho mình và cho cả ông cụ. Im lặng một lát, lấm lét nhìn quanh, Nhân
ghé miệng sát tai tôi, thầm thì:
- Mình đang bị truy nã.

5.
Mấy tháng trước, chúng tôi chia tay nhau vì cả hai đang lâm vào cảnh
đói ăn thê thảm, Nhân bỏ đi và lang thang vào khu Chợ Lớn. Nhân kể là
vào đó hi vọng sẽ không gặp ai quen, đồng thời mấy ông Ba Tàu chắc cũng
có đời sống, sinh hoạt khá hơn người Việt, dễ kiếm cơm hơn. Nhưng suốt
một ngày từ chợ Hòa Bình, rồi qua chợ Kim Biên đến chợ Bình Tây vẫn
chưa kiếm được mối nào nhờ giúp việc. Nhân mở miệng đề nghị chủ hàng
   222   223   224   225   226   227   228   229   230   231   232