Page 230 - MuDo65
P. 230
230
về Đắc Nông, nơi tập trung đám giang hồ bị bắt cải tạo lao động. Bọn đàn
em bắn tin sẽ tìm cách giải cứu đại ca, đồng thời báo cho biết A Lũ chỉ bị
trọng thương, đang nằm ở bệnh viện, công an canh giữ sát sao, nhưng liệt
nửa người dặt dẹo. Thời đó chẳng có tòa án, cũng chẳng xét hỏi, lập hồ
sơ, cứ thế mà đi thẳng vào trại, chẳng biết ngày về. Nhân nghĩ chỉ có giải
pháp duy nhất là phải trốn thôi, không thể giam mình trong trại không lối
thoát như thế được. Nửa đêm đó, chờ mọi người ngủ say, Nhân lấy hết sức
bình sinh, bẻ song cửa sổ, hai tay còn dính còng, trốn thoát. Anh chạy về
sào huyệt báo tin cho đàn em, từ biệt chúng, chia chác tiền bạc và sáng
hôm sau đi tìm tôi. Và chúng tôi đã gặp nhau ở dốc chân cầu Trương Minh
Gỉang, khi tôi chuẩn bị tuột dốc.
Tôi hỏi Nhân:
- Cậu mua vé tàu xe gì chưa?
Nhân bảo:
- Mình tránh mua vé, sợ bị lộ. Mình sẽ đi bộ về Đà Nẵng, gặp đâu xin đi
đó, được đoạn nào hay đoạn đó, chứ đi tàu dễ bị xét hỏi lắm, chắc là khó
thoát. Và chúng tôi chia tay nhau. Lúc ấy là cuối năm 1976.


6.
Tôi được ghi tên đi học lại, khóa chúng tôi được nhập chung với sinh
viên Sư phạm thành trường Đại học Sư Phạm Thành phố. Nhờ số tiền
Nhân đưa, tôi sống được thời gian dài, dù cũng chỉ tạm đủ ngày hai bữa
cơm rau ở căn tin và qua lần đổi tiền lần thứ hai 1978. Cuộc sống trôi đi,
học hành rồi ra trường, tôi ra trường cũng gặp chút khó khăn lúc phân công
tác. Lí lịch xấu quá, đen thui. Con công chức cao cấp chế độ cũ. Bản thân
thiếu phấn đấu. Nhưng rồi trời thương, được vài người giúp đỡ, tôi được
phân công về dạy ở một trường cấp 3 heo hút ở Củ chi.
Cuộc sống cũng được cho là ổn. Tôi cố tìm cách liên lạc với gia đình,
nhưng thư gởi đi mà không có hồi âm. Tôi cũng chẳng nhận được lá thư
nào từ Pháp gởi về. Cũng chẳng nhận được chút tin tức nào của Nhân. Tất
cả im lìm như nấm mộ. Đầu năm 1978, tôi nhận được một lá thư từ nước
Pháp. Lá thư của em gái tôi, cô em duy nhất mà khi tôi rời Việt Nam , em
mới 14 tuổi. Em gởi từ Mỹ qua địa chỉ cũ của tôi ở Montpellier từ cuối
năm 1975, nay tôi mới nhận được. Trong thư em báo tin đã di tản qua Mỹ
từ tháng 4.1975, hiện ở New Hampshire, miền đông nước Mỹ đồng thời
cho biết ba tôi đang bị học tập cải tạo tại Hàm Tân.
Tôi chạy ra Hàm Tân thì được tin ba tôi đã bị chuyển ra Bắc, đang ở Hà
Nam Ninh. Mùa hè năm 1978 tôi ra bắc, lên Hà Nam Ninh thăm nuôi ba
nhưng không được gặp mặt, đến năm sau ra lần nữa thì được tin ba tôi đã
chết trong trại. Trên đường từ bắc xuôi nam, tôi dự định ghé Đà Nẵng thắp
nhang cho mẹ thì lại biết rằng nghĩa trang Nam Ô, nơi mẹ tôi nằm đã bị
   225   226   227   228   229   230   231   232   233   234   235