Page 228 - MuDo65
P. 228
228
để được bốc vác thì chủ hàng nhìn Nhân đầy nghi ngờ. Bởi chàng ta vẫn
còn bỏ áo trong quần, nai nịt đầy đủ, chân còn mang đôi giày da tuy đã cũ
sờn, lại thêm cắp kính đen che đôi mắt sùm sụp. Ai lại tin người có vẻ trí
thức như vậy chịu làm chuyện của người lao động. Chắc có mục đích gì
đây. Nghe ngóng? Theo dõi?… Nghi là phải. Mà lúc này xã hội mới hình
thành một lối sợ mơ hồ và đầy nghi ngại với tất cả mọi người. Chẳng ai
tin ai. Cũng may vỉa hè, quán sá, phố phường cũng không thiếu những anh
chàng có vẻ ngoài như vậy lê bước với khuôn mặt chán chường và tuyệt
vọng. Cho nên Nhân cũng không bị để ý lắm. Trời tối, đói meo, Nhân lê
gót đến ghế đá cạnh tượng ông chủ họ Quách, người lập ra ngôi chợ này.
Bức tượng đã bị đem đi đâu mất, chỉ còn cái bệ tượng chơ vơ. Có ba người
thanh niên đang ngồi nhậu trên đó. Họ ngồi quanh, ở giữa có dĩa mồi là
con gà luộc da vàng óng. Cuộc nhậu hình như mới bắt đầu, li rượu mới
chuẩn bị xoay tua. Ngôi chợ vắng vẻ, ánh đèn vàng vọt và âm thanh chỉ là
tiếng chổi quét lẹt quẹt của người phu quét chợ. Nhân ngồi ở ghế đá nhìn
lên, con gà hấp dẫn quá. Hắn nuốt nước bọt liên tục. Đã mấy lần quay đi
và cũng đã nhiều lần nhìn lại. Con gà vẫn bóng lưỡng khêu gợi tênh hênh
giữa chiếu nhậu…
Bỗng nhiên Nhân tì tay vào ghế đá, bắn người lên. Đôi chân vừa chạm
đất quét ngang, con gà bay lên nằm gọn trong tay Nhân. Ba gã thanh niên
quá bất ngờ, không kịp một phản ứng nào. Nhân ngoạm một miếng vào đùi
gà, nhai nhồm nhoàm. Ba gã thanh niên đã định thần, cùng hét lớn xông
vào đứa đấm, đứa đá, đứa lên gối. Nhân vừa nhai, vừa cầm chắc con gà,
xoay nhiều vòng, hai chân đạp hai gã gần nhất đang chồm tới, tay còn lại
đấm vào ngực gã kia. Ba tên bị bắn lui, kinh hoàng. Ba gã lại tiếp tục hè
nhau tấn công thêm mấy bận nữa, nhưng chẳng làm gì được Nhân. Nhân
vừa nhai vừa né đòn, rồi ra đòn nhưng chỉ mấy miếng đấm đá không nhằm
chỗ hiểm. Cuối cùng cả bọn dừng tay. Gã râu xồm có vẻ đầu đàn hất hàm
nhưng trong giọng nói có chút vị nể:
- Ông bạn ở đâu mà dám đến đây cướp gà của tụi này?
Nhân dừng nhai:
- Tôi đói quá, định xin mấy người anh em chút gì bỏ bụng, nhưng biết chắc
là khó nên đành cướp vậy. Có gì các anh thứ lỗi.
- Ông ở băng nào mà ngón nghề cũng oách quá vậy?
- Chẳng có băng nào cả, thất nghiệp lang thang thôi….
Lời qua tiếng lại một hồi, hiểu được nhau. Giang hồ vốn trọng người tài,
nên rồi cả bọn ngồi chung chiếu, nhậu suốt đêm thâu. Từ đó, Nhân nhập
băng, lần hồi nhờ tài võ nghệ cộng với trí thông minh, hắn trở thành đại
ca của băng chợ Bình Tây, từ từ lan ra một vùng khá rộng của khu Chợ
Lớn, dưới trướng có vài chục đàn em, cùng nhau hành hiệp. Lúc đầu chỉ
quanh quẩn công việc ở các chợ, lần lần nhảy vào bán mua, rồi buôn lậu
   223   224   225   226   227   228   229   230   231   232   233