Page 226 - MuDo65
P. 226
226
chỉ còn 39 ki lô. Tôi đành phải chấp nhận vào làm bưng bê trong quán cà
phê ven đường của vợ chồng người bạn họa sĩ, kiếm cơm ăn. Nhưng cũng
chỉ được mấy tháng, hai vợ chồng người bạn bị bắt vì có dính líu chính trị
sao đó chẳng biết. Tôi lại trôi như bèo. Bèo nhèo. Tôi cũng chẳng có chút
tin tức gì về Nhân, không biết hắn sống ra sao. Mù tăm. Tôi đã đói tới ngày
thứ ba, ba ngày chỉ có củ khoai lang và li nước đường uống lậu ở quán
con Sáu ốm. Người mệt lả. Thèm đủ thứ. Thấy gì cũng muốn giật bỏ vào
mồm. Mệt. Người cứ như đang say sóng. Nhưng cũng cứ phải ra đường,
vì ra đường mới hi vọng có miếng ăn. Đói, nhưng cũng quần áo chỉnh tề,
giày vớ đầy đủ, nghiêm chỉnh ra đường như một kẻ nhàn du. Ra đường
đứng lơ ngơ, đi lơ ngơ không mục đích. Và trong khi lớ ngớ như thế, tôi
phát hiện phía bên đống rác ở chân cầu Trương Minh Gỉang có chiếc xe
đạp ai bỏ đó. Tôi đứng gần hai tiếng đồng hồ phía bên này đường, không
thấy ai đến lấy. Tôi chờ thêm thời gian nữa, rồi băng qua đường. Chỉ việc
tỉnh queo dắt xe đi, làm như xe của mình là xong. Bán đi sống cũng được
năm mười bữa. Tôi đã chạm tay vào ghi đông xe. Nhưng rồi rụt tay lại
như phỏng lửa. Hình như có người nhìn tôi. Hình như mọi người nhìn tôi.
Hình như mọi người đang cùng chỉ tay vào tôi và đồng thanh: “Thằng ăn
cắp..thằng ăn cắp…” Trong đầu tôi cũng vang lên điệp khúc đó: “Thằng
ăn cắp..thằng ăn cắp…”
Tôi lại lủi vào chợ. Những món hàng bánh trái lèo tèo nhưng hấp dẫn tôi
vì cơn đói đang hành hạ. Có một chị đang bế con đi qua. Đứa bé khóc ngặt
nghẽo đòi ăn quà. Chị ngồi xuống gánh chuối chiên. Những miếng chuối
chiên vàng quyến rũ. Nước miếng chảy ra đầy miệng tôi. Tôi nghe có tiếng
dòn rụm trong hàm răng, vị ngòn ngọt, beo béo tỏa trên đầu lưỡi. Thằng bé
vẫn khóc. Người đàn bà đứng lên, đứa bé tay cầm miếng bánh, miệng vẫn
khóc, người vùng vằng. Tôi chắc chắn trong đầu là thằng bé sẽ đánh rơi
miếng bánh. Tôi lặng lẽ đi theo. Thằng bé làm rơi bánh thật. Tôi cúi người
lẹ như sóc, lượm nhanh và tạt ngay vào con hẻm nhỏ. Miếng bánh tưởng
sẽ ngon vô cùng vì cơn đói, nhưng vừa bỏ bánh vào miệng, hai dòng nước
mắt chảy dài trên mặt tôi, những miếng bánh vỡ như những mảnh vỡ của
thủy tinh xé nát buồng ngực tôi. Tôi đau đớn và nhục nhã….
Tráng là người bạn học chung ở Văn khoa, hắn là chuyên gia đạp xích lô.
Tôi tìm tới hắn, nhờ bảo lãnh thuê một chiếc ở hẻm Trần Quang Diệu. Tôi
chưa chạy xe xích lô lần nào, nhưng nghĩ Tráng chạy được thì tôi cũng sẽ
chạy được. Nghĩ đơn giản ai dè trèo lên mới thấy không phải dễ ăn. Tập
vài vòng thì cũng tạm chạy được. Tráng bảo tôi chạy về Trần Quốc Toản,
chỗ chợ cá sẽ có mối. Đúng là vậy, một bà mập béo và đôi thùng đầy nhóc
cá lóc thụê tôi chở về chợ Trương Minh Gỉang. Chỉ chạy đến ngã sáu Lê
Văn Duyệt là tôi đã đuối hơi. Chân bắt đầu nặng, thở hổn hển. Tôi ráng
đạp, nghĩ rằng chỉ qua tới Yên Đỗ, quẹo, qua được cầu là xong. Sẽ có bữa
   221   222   223   224   225   226   227   228   229   230   231