Page 224 - MuDo65
P. 224
224
dù ít khi có mặt ở giảng đường.
Từ đó, tôi cảm thấy mình an phận, chấp nhận số phận do mình chọn lựa.
Nhưng hình như Nhân không nghĩ giống tôi. Có rất nhiều khi Nhân không
cười, không nói, lầm lì suốt cả tuần lễ, có lúc lại uống rượu đập bàn, đập
vỡ li chén, uống say mèm và khóc tức tưởi. Những lúc như vậy, tôi chỉ biết
ngồi im vì ánh mắt của hắn lúc đó trông như ánh mắt của quỷ dữ, như con
thú bị dồn đến đường cùng. Có một điều lạ nữa là Nhân không bao giờ
nhắc đến Dạ Lan lúc tỉnh táo, mặc dù tôi biết Nhân nhớ thương nàng nhiều
lắm. Nhưng cứ đến khi say, hắn khóc và réo mãi tên Dạ Lan. Khi tỉnh, nếu
tôi vô tình nhắc đến tên nàng, Nhân quắc mắt lên rất dữ tợn, riết rồi tôi chả
bao giờ dám nhắc đến cái tên đó nữa. Hàng tuần, cứ mỗi chiều thứ bảy khi
đi làm về, Nhân lại mua một bó hoa lớn, vào nghĩa trang Mạc Đĩnh Chi,
ngồi trước mộ Thành đến tối mịt mới về. Tôi hiểu tâm trạng của Nhân nên
cũng chẳng có ý kiến, nhưng tôi tự nghĩ, một cú đá đã giết chết cuộc đời
của hai người: cái chết tức thời của Thành và cái chết dai dẳng của Nhân.
Cú đá đã làm cho cuộc đời của Nhân qua một ngã rẽ để đi tới hố sâu thăm
thẳm. Chúng tôi sống bình lặng chẳng có gì đáng kể như thế cho đến biến
cố 30 tháng 4 năm 1975.
********
4.
Những tin tức chiến sự dồn dập, Tây nguyên thất thủ, Huế mất, Đà Nẵng
   219   220   221   222   223   224   225   226   227   228   229