Page 221 - MuDo65
P. 221
221
Tôi bay ngay về Paris , nhưng không được gặp trực tiếp Nhân. Hắn đang
bị cách ly để điều tra. Sau một thời gian, Nhân bị trục xuất và dẫn độ về
Sài Gòn với cái án giết người. Tôi lại chỉ gặp được Nhân qua hình trên báo
đăng hình Nhân ở chân phi cơ lúc bị dẫn độ, tay Nhân vẫn bị còng và Nhân
vẫn lại lọt thỏm giữa đám cảnh sát với khuôn mặt hớt hãi. Tôi nhận được
thư Nhân lúc trở về Montpellier, Trong thư Nhân dặn dò tôi là không được
tin cho ai ở nhà biết việc này, đồng thời Nhân cũng nhờ tôi là khi nào nhận
được thư Nhân với hai phong bì, tôi phải bỏ bì thư ngoài và gởi lại cái thư
bên trong về Việt Nam cho gia đình Nhân, nếu nhận được thư của ba Nhân,
tôi lại gởi về Sài Gòn làm như là Nhân vẫn đang ở Pháp vậy. Nhân khuyên
tôi cố gắng học cho xong và xin lỗi tôi, tôi chẳng biết Nhân xin lỗi tôi vì lí
do gì. Mỗi lần đi gởi thơ về cho ba Nhân, tôi cảm thấy mình đang làm một
chuyện tội lỗi tày đình vì đang đánh lừa ba Nhân, người đang hi vọng về
đứa con thiên tài của mình. Lần nào đi gởi thư, tôi cũng khóc. Không biết
bao giờ tôi mới bỏ được kiểu thường hay rơi nước mắt như thế này.
Năm 1972 tôi đang học năm thứ hai Y khoa, tôi bỗng chán nản cùng cực
và ý thức một cách rõ ràng là nghề y không phù hợp với tôi. Tôi sợ thấy
máu chảy. Tôi sợ những khuôn mặt nhăn nhó, đau đớn vì bệnh tật của bệnh
nhân. Tôi cũng biết rất rõ mình không đủ phẩm chất để làm người thầy
thuốc. Tôi quá nhạy cảm trước mọi sự. Tôi chỉ mong ước mình trở thành
họa sĩ, suốt ngày lang thang vẽ vời, sáng tạo, đùa giỡn với sắc màu, không
phải đối diện với những nỗi đau bệnh tật, máu me, chết choc của con người
như nghề bác sĩ. Nếu cứ tiếp tục cố nhồi nhét những kiến thức y khoa như
thế này, chắc chắn tôi sẽ điên mất. Trước đây tôi chọn học y vì ba tôi bắt
phải thế, lúc đó tôi vẫn chưa có ý thức về nghề, về tương lai. Nhưng bây
giờ, qua gần ba năm, tôi tuyệt vọng vì thấy mình đang đi lần vào một hố
thẳm và sợ hãi khi nghĩ đến việc suốt đời phải gắn bó công việc khủng
khiếp này. Và rồi tôi đi đến quyết định cuối cùng. Đây là quyết định đầu
tiên trong đời do tôi tự quyết.
Không biết tương lai rồi sẽ ra sao, nhưng tôi có chút hài long vì đã thoát
ra được bế tắc. Ít ra con chim rời lồng son cũng đã tự định hướng cho đời
mình. Tôi bỏ trường Y, thi vào L’Ecole supérieure des Beaux – Arts de
Montpellier Aggomération, tức trường Trang trí Mỹ thuật Montpellier .
Học trường này có nghĩa là tôi sẽ bị mất học bổng ở trường cũ, do vậy kể
từ đó cuộc sống của tôi bấp bênh, no đói thất thường, làm nhiều nghề để
kiếm cơm và để được học những thứ mình ưa thích. Nhưng tôi vốn vụng
về và hậu đậu, chẳng làm tốt được chuyện gì, đi đưa báo thì đưa lộn địa
chỉ, làm bồi rửa chén thì chuyên làm vỡ bát dĩa, đi giao sữa thì đổ sữa lai
láng trước cửa nhà của khách. Bởi từ bé cho đến lớn, tôi chỉ việc học, ba
mẹ tôi không cho tôi làm gì ngoài chuyện phải học thật giỏi. Lối giáo dục
đó làm cho tôi vấp phải thất bại trong bước đầu trong cuộc đời.
   216   217   218   219   220   221   222   223   224   225   226