Page 216 - MuDo65
P. 216
216
ngày ngoài giờ học chỉ thơ thẩn trong vườn đọc sách, đan len, chiều chiều
lại đánh đàn piano cho đến tối. Dạ Lan thích mặc áo màu tím Huế, dù là áo
dài đi phố, đi lễ nhà thờ hay áo cánh đi chơi, cô chỉ chọn độc một màu tím
rịm. Cô em Dạ Hương thì trái ngược với chị. Mới mười lăm tuổi mà hai vú
đã tròn to khêu gợi, tóc cắt ngắn, da rám hồng, suốt ngày sau giờ học chỉ đi
tắm biển và đánh quần vợt. Cô ta chỉ thích mặc áo thun và quần jean, cỡi
xe Honda chạy vù vù, đọc toàn báo Tây, hát toàn nhạc Pháp và tuần nào
cũng đi nhảy đầm với lũ bạn học cùng trường Lycée Blaise Pascal
Vì ở cạnh nhà lại là đồng hương nên gia đình tôi rất thân với nhà đó. Lễ tết,
giỗ chạp, tang ma hiếu hỉ đều qua lại với nhau. Nhân thích Dạ Lan. Nhân
thổ lộ với tôi như vậy. Và Nhân muốn qua tôi làm quen với cô ấy. Chuyện
dễ ợt, chẳng có chi khó khăn. Nhưng tôi lại bảo với Nhân là chuyện này
khó lắm, cần phải có thời gian. Nhân cầm tay tôi lắc lắc:
- Cố nghe, cố nghe.
Việc làm ông mai tiến hành quá suôn sẻ, tôi ướm lời với Dạ Lan:
- Tôi có anh bạn ái mộ Dạ Lan lắm, anh ấy muốn tôi giới thiệu với Dạ
Lan.
Cô ấy thoáng chút ngạc nhiên
- Ai vậy? Quen hay lạ?
- Dạ Lan biết người này mà.
- Nhưng mà ai mới được chứ.
Tôi cười bảo:
- Anh Nhân, bạn thân của tôi
- Anh Nhân con ông Đốc Lễ phải không?
Tội gật. Dạ Lan cười:
- Tưởng ai.
Sau này, khi hai người đã gắn bó nhau, tôi mới biết hóa ra Dạ Lan cũng
đã để ý đến Nhân lâu rồi. Thì trai tài gái sắc, đến với nhau là lẽ đương
nhiên của cuộc đời. Hai người yêu nhau thắm thiết lắm. Hai gia đình cũng
thoáng biết nhưng chẳng có ý kiến gì. Mà thật ra còn đòi hỏi chi, vừa môn
đăng hộ đối, vừa đôi lứa xứng đôi. Nhân cám ơn tôi nhiều lắm. Chúng tôi
hay đi chơi với nhau, ngoài tôi, Nhân, Dạ Lan còn có Dạ Hương. Thường
là đi xem phim, đi ăn kem hoặc đi dạo bên bờ biển. Dạ Hương sôi nổi, nhí
nhảnh còn Dạ Lan khép nép, dịu dàng. Một hôm, chúng tôi đi dạo trên bờ
biển, trời vừa tối, chân trời ráng đỏ. Dạ Hương kéo tay tôi và bảo khẽ:
- Mình tránh đi cho anh chị ấy tâm sự, cứ như thế này thì anh chị ấy tâm
tình làm sao được.
Dạ Hương kéo tôi chạy vào hàng phi lao, trời tối hẳn, những ngọn gió
xào xạc. Theo đà chạy dưới cát lún, Dạ Hương ngã vào người tôi, ôm
cứng, hơi thở gấp. Theo quán tính, tôi cũng ôm siết lấy nàng, hai bầu ngực
căng khép vào ngực tôi. Tôi thấy mình căng cứng. Dạ Hương vít đầu tôi
   211   212   213   214   215   216   217   218   219   220   221