Page 214 - MuDo65
P. 214
214
bạn gọi tôi là con mọt sách. Cho nên dù không ưa, tôi cũng nể sợ hắn.
Không biết có phải vì võ công thâm hậu quá mà đôi mắt của Nhân trông lạ
lắm. Ánh nhìn như dao sắc, như có lửa, như muốn bóp nát người ta, đầy sát
khí. Tôi thường tránh ánh mắt của hắn. Nụ cười của hắn thân thiện nhưng
đôi mắt thì đầy hăm dọa.
Trong các môn học, tôi chỉ nhỉnh hơn Nhân môn Pháp văn và hai môn
phụ là âm nhạc và hội họa. Bởi những môn này tôi được rèn luyện năm
năm ở trường dòng Lasan. Nhưng đến năm đệ tam, tiếng Pháp của hắn tiến
bộ đến không ngờ, đến thầy giáo già dạy Pháp văn cũng ngạc nhiên. Sau
này tôi mới biết là suốt cả mùa hè hắn chỉ tập trung vào môn học đó, cả
ngày nghe đài Pháp để luyện giọng và lảm nhảm luôn mồm mấy từ vựng.
Có một lần tình cờ tôi thấy trên bìa sách Pháp văn của Siêu Nhân có ghi
câu bằng chữ in đậm VOULOIR C’EST POUVOIR. Có lẽ đó là quan niệm
của Nhân.
Cuối năm đệ tam, Nhân lại khiến cho các Thầy và đám học trò thêm than
phục khi giải bài thi toán tú tài 1 ban B chỉ trong 27 phút. Hắn lại tiếp tục
là tấm gương cho các bậc cha mẹ thường nhắn nhủ các con: “Gắng học cho
giỏi như anh Nhân”. Hắn đi đến đâu cũng được mọi người trầm trồ khen
ngợi. Bởi thời đó, người giàu có không được trọng nể bằng người học giỏi.
Ngay cả những quan chức cũng rất trân trọng người tài, học trò gỉỏi. Năm
học đó, hắn lãnh phần thưởng lớn lắm, phải thuê xích lô chở về nhà. Ông
Đốc học rất hãnh diện. Mà hãnh diện cũng phải thôi, cha mẹ nào lại không
sướng khi có người con như thế.
Trong lớp chúng tôi, thường chia ra hai nhóm rõ rệt. Mấy đứa nhỏ con,
học kha khá thường ngồi mấy bàn trên, còn mấy bàn cuối lớp mà mấy thầy
gọi là xóm nhà lá toàn là mấy đứa bự con, ba trợn, chơi nhiều hơn học và
thường chọc phá mọi người. Cầm đầu xóm này là thằng Hồ Lê. Đó là một
thằng sừng sỏ tuy cũng có tố chất thông minh, học hành cũng không đến
nỗi tệ. Hồ Lê người đen giòn, cao to lừng lững, mặt chữ điền, góc cạnh.
Ngay trên trán có một vết sẹo dài khiến khuôn mặt của hắn càng thêm vẻ
anh chị. Hắn bảo đó là vết tích chiến tranh. Hỏi thêm nữa hắn sẽ trừng mắt
hăm dọa nên chẳng ai dám lên tiếng thắc mắc nữa. Nhà Hồ Lê nằm trong
hẻm sâu sau lưng nhà tôi, mẹ hắn bán rau hành ở chợ. Nhà hắn trơ trọi chỉ
hai mẹ con và không bao giờ hắn nhắc đến cha. Tôi sợ hắn lắm, vì hắn hình
như rất ghét tôi, cứ tìm mọi cách để sinh sự. Mỗi lần gặp tôi hắn thường dí
tay vào trán tôi mà gầm gừ: “Đồ quý tộc dơ bẩn”. Tôi cũng chẳng biết sao
hắn lại bảo tôi thế. Tôi vốn nhát như cáy nên thường tìm đủ mọi cách để
tránh mặt hắn. Tránh hắn nhưng miệng lầm bầm: “Đụ mẹ thằng Lê sẹo, rồi
ông sẽ giết mày, anh hùng báo thù mười năm chưa muộn”. Nói thầm thế
thôi, chứ thấy bản mặt nó là tôi đã sợ chết khiếp, nổi gai cả người. Nhưng
tôi càng tránh, hắn lại tìm đủ mọi cách để trêu ghẹo tôi. Lúc thì đi đàng sau
   209   210   211   212   213   214   215   216   217   218   219