Page 213 - MuDo65
P. 213
213
ông quan chức thường tụ họp nhau vào sáng chủ nhật ăn sáng, uống cà
phê, bàn chuyện thời thế. Sau khi mất nhiều thì giờ trao đổi chuyện chính
trị, chuyện thế sự, chuyện tiếp đó thường là chuyện con cái. Và lần nào
cũng vậy, việc học hành giỏi giang, thông minh của Nhân lại được đem ra
tán dương. Mỗi lần nghe chuyện, tôi rất khó chịu. Tự nghĩ mình cũng học
giỏi có thua gì Nhân mà chẳng bao giờ được nhắc tới. Nhân càng được
gợi khen, tôi càng thêm ghét hắn. Khác hẳn tôi, Nhân rất muốn làm thân
với tôi.
Tôi càng tránh hắn càng cố đến gần. Lần nào gặp tôi hắn cũng nở nụ cười
thật tươi, còn tôi thì mặt nặng như chì. Nhân đẹp trai, tuy người hơi thấp.
Da trắng, mũi cao, mấy lọn tóc xoăn lúc nào cũng lòa xòa trước trán. Môi
lúc nào cũng đỏ như son. Mà kể cũng lạ. Nhà ông Đốc học có năm người
con, hai trai ba gái, chỉ có mình Nhân là đẹp, mấy đứa còn lại đứa nào cũng
xấu như ma. Lại thêm có đứa con gái kế Nhân bị thần kinh, hay bỏ nhà đi
lang thang, đứa em trai út thì bị bệnh down, lúc nào cũng ngơ ngác, nước
dãi chảy lòng thòng. Vì cảnh nhà như thế nên ông Đốc học rất kỳ vọng ở
Nhân, Nhân là niềm tin, niềm tự hào và cũng là lẽ sống của ông.
Học chung lớp với Nhân, càng ngày tôi càng thấy hắn giỏi, nhất là những
môn toán, lý, hóa. Thầy dạy môn toán tên Thanh, thầy dạy rất hay, học trò
rất mê. Thầy Thanh lúc nào áo quần cũng chải chuốt, tóc chải dầu bóng
lưỡng, cách đi giọng nói rất điệu. Thầy hay cho làm toán chạy, tức là thầy
đọc đề xong, trong năm hoặc bảy phút sau thầy chỉ nhận mười bài giải nộp
nhanh nhất. Nếu giải đúng thầy cho điểm tối đa, còn giải sai thì khỏi có
điểm của . Nhân luôn luôn là người giải bài nhanh và đúng nhất. Khi nào
hắn nộp trễ hơn một chút thì có nghĩa hắn giải bài toán đó bằng hai cách
khác nhau. Lúc lên bảng giải toán hình học, hắn vẽ hình bằng tay trái còn
tay phải ghi lời giải. Thầy Thanh nể hắn lắm, gặp thầy nào thầy Thanh
cũng ca ngợi Nhân. Thầy còn bảo với Nhân là vào giờ của thầy, hắn không
cần ghi chép, muốn làm gì thì làm. Các thầy dạy môn lý, hóa cũng bảo hắn
thế. Nghe vậy, hắn chỉ cười, giờ học nào cũng ghi chép rất cẩn thận.
Không những học giỏi, Nhân còn đá banh rất siêu, đánh cờ tướng rất cừ.
Lại thêm rất giỏi võ. Không biết hắn học võ từ khi nào mà tay hắn cứng
như thép, cỡ mấy viên gạch xây nhà hoặc năm ba viên gạch thẻ chỉ cần hắn
vung tay là bị bể đôi ngay. Hắn múa gậy vun vút, đá ném không chạm vào
người hắn. Cỡ hai người công kênh nhau, người trên cầm mấy cục gạch,
hắn chỉ cần lấy đà chạy ba bước, bay lên đá viên gạch vỡ nát. Hay nhất là
trèo tường. Nhân chạy lấy đà, tung người thẳng góc với bức tường, chạy
thoăn thoắt lên trần nhà. Y như là mấy nhân vật trong truyện kiếm hiệp
của Kim Dung. Mỗi lần Nhân làm trò, cả bọn học trò chúng tôi trố mắt,
há mồm mà nhìn, lắc đầu thán phục. Mọi người đặt cho hắn cái tên là Siêu
Nhân. Tôi vừa sợ vừa ghét hắn. Tôi vốn ốm yếu, lại chúa nhát gan, chúng
   208   209   210   211   212   213   214   215   216   217   218