Page 212 - MuDo65
P. 212
212
Đỗ duy Ngọc Böôùc
khoâng qua
Soá phaän
Trong khuôn khổ của một đặc san xuất bản đinh kỳ sáu tháng, ĐSMĐ vẫn
muốn có cơ hội gởi đến người đọc những tác phẩm hay đã phổ biến trên
Internet, để chúng ta, những ai không có cơ hội và thời gian tiếp xúc với
mạng lưới toàn cầu, vẫn chia xẻ được những tinh hoa đó.
“ Bước không qua số phận”. Những số phận nghiệt ngã không những của
tác giả, là nhân vật xưng tôi, và người bạn tên Nhân...Số phận đó, phải
chăng là số phận của mười tám triệu con dân Miền Nam sau ngày 30
tháng 4 năm 1975!!!?
1.
Tôi học chung với Nhân từ năm
đệ ngũ. Trước đó, tôi có năm năm
học nội trú trường Pellerin, một
trường dòng Lasan ở Huế do các
frère giảng dạy. Những năm học ở
đó, tôi luôn đứng đầu lớp, là niềm
tự hào của các frère phụ trách và
gia đình. Nhưng từ khi về học ở
Đà nẵng, tôi chưa bao giờ vượt qua
được Nhân. Lúc nhỏ tôi rất xấu
tính, hay ganh tị, không muốn ai
hơn mình. Do vậy, tôi chẳng ưa gì
thằng Nhân.
Thành phố này có hai ông Đốc.
Một ông Đốc học phụ trách chuyện
giáo dục của toàn thành, ông Đốc
này là ba Nhân. Ông Đốc thứ hai
là ông Đốc tờ, tức là ba tôi, quản
lý ngành y tế của thành phố. Mấy
Đỗ duy Ngọc Böôùc
khoâng qua
Soá phaän
Trong khuôn khổ của một đặc san xuất bản đinh kỳ sáu tháng, ĐSMĐ vẫn
muốn có cơ hội gởi đến người đọc những tác phẩm hay đã phổ biến trên
Internet, để chúng ta, những ai không có cơ hội và thời gian tiếp xúc với
mạng lưới toàn cầu, vẫn chia xẻ được những tinh hoa đó.
“ Bước không qua số phận”. Những số phận nghiệt ngã không những của
tác giả, là nhân vật xưng tôi, và người bạn tên Nhân...Số phận đó, phải
chăng là số phận của mười tám triệu con dân Miền Nam sau ngày 30
tháng 4 năm 1975!!!?
1.
Tôi học chung với Nhân từ năm
đệ ngũ. Trước đó, tôi có năm năm
học nội trú trường Pellerin, một
trường dòng Lasan ở Huế do các
frère giảng dạy. Những năm học ở
đó, tôi luôn đứng đầu lớp, là niềm
tự hào của các frère phụ trách và
gia đình. Nhưng từ khi về học ở
Đà nẵng, tôi chưa bao giờ vượt qua
được Nhân. Lúc nhỏ tôi rất xấu
tính, hay ganh tị, không muốn ai
hơn mình. Do vậy, tôi chẳng ưa gì
thằng Nhân.
Thành phố này có hai ông Đốc.
Một ông Đốc học phụ trách chuyện
giáo dục của toàn thành, ông Đốc
này là ba Nhân. Ông Đốc thứ hai
là ông Đốc tờ, tức là ba tôi, quản
lý ngành y tế của thành phố. Mấy