Page 217 - MuDo65
P. 217
217
xuống, hôn trên môi tôi. Tôi như đang bay bổng vì nụ hôn đầu đời. Tôi
chẳng biết phải hôn trả lại thế nào nữa. Tôi lạng quạng và thả lỏng đôi tay.
Bỗng dưng tôi cảm thấy sợ. Hóa ra tôi luôn luôn vẫn là thằng nhút nhát.
Kiểu tấn công mạnh mẽ của Dạ Hương làm tôi hãi, dù phần dưới cơ thể
của tôi đã đông cứng lại rồi. Tôi bỏ đi và như kẻ mộng du. Tôi bỗng muốn
khóc. Dạ Hương chạy theo tôi hét lớn:
- Anh có phải là đàn ông không?.
Tôi ngồi xuống giữa bãi cát và tự hỏi, mình có phải là đàn ông không? Từ
đó, Dạ Hương tránh mặt tôi, và tôi cũng có ý không muốn gặp nàng. Tôi
vẫn tự nhủ mình tệ quá.
Kỳ thi Tú tài 1 năm đó, tôi và Nhân đều đậu Ưu hạng. Cả hai gia đình rất
vui. Hôm lãnh thưởng ở trường, đôi mắt của ông Đốc học ba Nhân ánh lên
niềm tự hào, sung sướng và mãn nguyện. Còn đôi mắt của Dạ Lan thì tràn
đầy hạnh phúc.
Ba tôi dù theo Tây học, nhưng lại rất mê nghiên cứu Kinh Dịch. Có
một người Hoa thường đến trao đổi cùng ba tôi. Người này tên Lý Hạnh,
chuyên nghề phong thủy và tướng số. Hai người tâm đắc lắm, thường nói
chuyện với nhau cả buổi mà không chán. Một hôm, khi ba tôi và chú Lý
Hạnh đang nói chuyện với nhau thì tình cờ tôi nghe được cả hai bàn về
Nhân. Ông Lý Hạnh bảo:
- Cậu Nhân tướng toàn tốt, thông minh hơn người, nhưng ánh mắt lộ hung
quang, tôi e cậu ấy nếu không học đựợc chữ nhẫn sẽ phải phạm tội sát
nhân, hậu vận xấu lắm.
Ba tôi trầm ngâm một lát rồi hỏi đến tương lai của tôi, Ông Lý Hạnh im
lặng một lát rồi gật gù:
- Cũng tạm.
Ba tôi nhíu mày:
- Cụ thể là sao?
- Ông Đốc cũng đã nghiên cứu lý số. Số nói sao thì nghe vậy. Còn cụ thể
thì chịu. Nhiều khi thiên cơ bất khả lậu.
- Nhưng đôi khi cũng nhân định thắng thiên
- Dạ, cũng có thể.
Nghe được vậy, lúc đó tôi hơi hoang mang, nhưng rồi tuổi trẻ chóng quên.
Tuy thế lâu lâu nhìn ánh mắt của Nhân, tôi cũng cảm thấy ghê ghê. Cũng
cuối năm ấy, Dạ Hương bỏ nhà đi. Có tin đồn đã kết hôn với một sĩ quan
Mỹ ở Sài Gòn. Tôi cứ tự hỏi là mình có lỗi gì trong tai ương này không?
Tết năm Mậu Thân, chiến tranh lan vào nhiều thành phố. Huế bị nặng nhất,
rất nhiều người chết trong những ngày xuân. Đà Nẵng cũng không tránh
khỏi bị tấn công, nhưng không bị chiếm đóng. Sau Tết, lớp học thưa thớt
hẳn, đứa đi lính, đứa đi đâu mất dấu. Trong những đứa vắng mặt, có Hồ Lê.
Nghe đồn nó đã lên núi, gia nhập quân giải phóng. Chúng tôi đậu Tú tài 2
   212   213   214   215   216   217   218   219   220   221   222