Page 222 - MuDo65
P. 222
222
“J’ai cueilli ce brin de bruyère
L’automne est morte souviens-t’en
Nous ne nous verrons plus sur terre
Odeur du temps Brin de bruyère
Et souviens-toi que je t’attends ”
(L’Adieu – Apollinaire)
Monique rất quý tôi, tuần nào tôi không về, cô ấy gởi bánh trái cho thầy
Alain mang lên cho tôi. Biết thân phận mình, lại vẫn cái tánh nhút nhát,
không tin vào mình, nên dù có rất nhiều cảm tình với nàng, tôi vẫn không
dám ngỏ, cứ mặc cảm mình không xứng đáng. Chúng tôi thường đi dạo
trên con đường mòn của cánh rừng sau nhà, cùng đi qua đủ bốn mùa. Mùa
thu sắc đỏ, lá vàng ngập lối đi. Mùa hạ bầu trời xanh và mặt nước hồ gợn
sóng lăn tăn. Mùa xuân với những cành lá biếc, hoa nở tím cả rừng và mùa
đông với những cành trơ trọi, trời lạnh giá, trên cổ mỗi người quấn chiếc
khăn quàng do Monique tự tay đan. Trong những buổi cùng lang thang, hái
hoa, nghe tiếng chim líu lo, chúng tôi nói với nhau đủ thứ chuyện trên đời.
Nhưng cũng có khi trên đường về, hai đứa cứ im lặng suốt cả con đường
dài, nhưng vẫn ngập tràn một thứ hạnh phúc khó diễn tả nổi. Tình yêu đến
nhẹ nhàng, trong như giọt sương, tôi không dám động mạnh, chỉ sợ nó vỡ
tan. Và ánh mắt nhìn nhau, nụ cười trao nhau như những lời ước hẹn, đổi
trao diễn ra trong im lặng. Mỗi khi đến nhà của Thầy Alain, được ngồi ăn
chung với hai bố con Thầy, được nhìn khuôn mặt đẹp tựa thiên sứ của Mo-
nique, nghe tiếng hát trong veo của nàng, tôi cảm thấy cuộc đời thật tươi
đẹp và mong ước mình cứ được mãi như thế này….
Nhưng số phận lại giáng xuống đời, khi tôi vừa xong năm thứ hai đang
kỳ nghỉ hè thì tai họa ập đến gia đình Thầy Alain. Trong chuyến đi về
Paris của hè năm ấy, họ đã bị tai nạn giao thông. Thầy Alain chết ngay
trên volant, Monique bị thương nặng, được chở vào bệnh viện, một tuần
sau thì mất. Tôi bay về Paris ngay khi được tin và chăm sóc Monique suốt
một tuần nàng thoi thóp, mê man trên giường bệnh, suốt ngày tôi quên ăn
uống, chỉ ngồi nắm trong tay bàn tay bé nhỏ lạnh giá của Monique, chờ
phép lạ. Đến hôm cuối cùng, Monique mở mắt nhìn tôi rất lâu, hai dòng
nước mắt chảy dài trên má nàng, mặt tôi cũng đầm đìa nước mắt. Môi nàng
mấp máy: “Je t’aime… Je t’aime…” và bàn tay rời khỏi tay tôi. Phép lạ
đã không đến. Chúa cũng đã quay mặt đi trước nỗi đau của thiên thần. Tôi
gần như không kêu lên được tiếng gọi y tá cấp cứu, cổ họng tôi đông cứng
và tôi đứng chôn chân gần mấy tiếng đồng hồ trong niềm tuyệt vọng như
bức tượng đá bên giường. Tôi không tin đó là sự thật.
Suốt cuộc đời, tôi không bao giờ quên được ánh mắt và câu nói cuối cùng
đó. Câu nói của Monique như vết khắc trong tim tôi, không phai. Tôi đau
đớn tột cùng trước cái chết của cha con Thầy Alain, người tôi xem như
   217   218   219   220   221   222   223   224   225   226   227