Page 215 - MuDo65
P. 215
215
khèo chân cho tôi té. Khi thì búng tai, giựt tóc mai của tôi rồi cười cợt với
một lũ âm binh ăn ké.
Một hôm chúng tôi được nghỉ tiết cuối, đang trên đường về nhà thì tôi bị
đám thằng Hồ Lê chận đường. Hắn đứng trước mặt tôi, hai chân khuỳnh
khuỳnh, cái mặt kênh kênh. Hắn bảo tôi rúc dưới háng hắn mà đi. Mặt tôi
xanh như đít nhái. Vừa tức vừa sợ. Miệng lắp bắp định van xin. Đường
vắng teo, chẳng có ai có thể giúp tôi. Tôi nghĩ phen này chắc tiêu. Không
chết vì nhục thì cũng ốm đòn với hắn. Hắn xắn tay áo, hai cánh tay cuồn
cuộn, vung tay. Tôi nhắm mắt, tưởng như muốn đái cả ra quần, hai chân
muốn quỵ uống, bởi tôi vốn nhát đòn. Tôi chờ đợi cú đấm như trời giáng
của hắn, bỗng nghe tiếng hự..hự.. huỳnh huỵch… như ai đấm bao cát. Sao
tôi chẳng thấy đau, hé mắt nhìn, thấy thằng Lê đang nằm chỏng gọng, mặt
nhăn nhó, méo xẹo. Trước mặt hắn là Nhân. Siêu Nhân. Nhân chỉ tay vào
mặt hắn và bảo:
- Tao cấm mày đụng đến thằng Ngọc, tao là bạn nó. Thằng nào ăn hiếp hắn
sẽ biết tay tao. Liệu hồn. Cút…
Bọn thằng Lê chạy một mạch không ngoái đầu. Nhân vỗ vai tôi, cười:
- Đừng sợ chúng, cứ sợ mãi thì chúng cứ ức hiếp hoài.
Từ đó, tôi và Nhân thân nhau. Đi đâu cũng có đôi. Và đám thằng Lê cũng
không dám đụng vào tôi nữa, dù ánh mắt nó cũng còn gầm ghè. Đến lớp
đệ nhị, tôi chọn ban A còn Nhân tiếp tục ban B. Bởi ba tôi muốn chuẩn bị
cho tôi lên học y khoa nên bảo tôi học ban Vạn vật. Hơn nữa tôi cũng còn
háo thắng, muốn học khác lớp với Nhân để được đứng đầu lớp, chứ học
chung tôi không vượt qua được hắn. Dù khác lớp nhưng chúng tôi vẫn đi
chơi chung với nhau, gắn bó với nhau như hai anh em.
Nhân thường dẫn tôi đến quán nước ở góc sân trường. Chủ quán là chị
Đầm. Tôi gọi bằng chị vì chị lớn hơn chúng tôi vài ba tuổi. Chị bị rỗ huê
nên bọn học trò thường gọi là chị Đầm rỗ. Chị to lớn như đàn ông, giọng
ồ ề, lại khoái hút thuốc lá nên môi thâm xì. Tuy vậy, chè đậu của quán chị
rất ngon, nên lũ học trò rất khoái tụ tập ở quán chị. Chị Đầm lại rất ái mộ
Nhân, xem Nhân như thần tượng, ánh mắt nhìn Nhân rất lạ. Tại quán đó,
tôi bị chị dụ tập hút thuốc lá và thói quen này theo suốt đời tôi. Và cũng tại
quán đó trong một buổi trưa trú mưa, tôi biết lí do tại sao Nhân cứ muốn
làm thân với tôi.
Số là cạnh nhà tôi có một gia đình rất giàu có, là chủ của mấy rạp xi nê
và khách sạn ở Đà Nẵng, Huế, Qui Nhơn và Nha Trang. Chủ nhân vốn
xuất than từ hoàng tộc tên Bửu Hân. Nhà có cậu con trai út tên Vĩnh Đệ
còn nhỏ và hai cô con gái rất đẹp, cô chị tên Huyền Tôn Nữ Dạ Lan, cô em
là Huyền Tôn Nữ Dạ Hương. Mỗi cô có nét đẹp riêng. Dạ Lan đẹp kiêu
sa, đài các, dáng thanh mảnh, thướt tha, cổ cao ba ngấn, da trắng như ngà,
tóc dài chấm mông, mặt như Đức Mẹ, mắt lúc nào cũng buồn vời vợi, suốt
   210   211   212   213   214   215   216   217   218   219   220