Page 232 - MuDo65
P. 232
232
Mấy chục năm rồi nhỉ? Phải hơn bốn chục năm rồi. Đúng không?
Tôi và thầy Thanh ngồi trong quán cà phê, nhắc hoài chuyện cũ. Nhắc đến
người đi, kẻ ở, kẻ mất người còn. Nhắc đến những đổi thay. Tôi hỏi thầy
có nhớ Nhân không, thầy bảo làm sao quên được người học trò đặc biệt
ấy. Thầy cho biết bây giờ Nhân khó khăn lắm, cũng khó gặp vì Nhân tìm
đủ cách để tránh mọi người. Nghe như Nhân đạp xe ba gác chở rau ở chợ
Thanh Khê, đến đấy tìm chắc gặp. Thầy còn cho biết Hồ Lê bây giờ làm
chức lớn lắm, cũng có ghé Thầy mấy lần, có khi còn tặng quà.
Tôi tìm về chợ Thanh Khê, hồi xưa đây là xóm chài ven biển, nghèo lắm.
Bây giờ nhà cửa cao ngất như phố thị. Lân la ở chợ, hỏi nhiều người tôi
tìm vào nhà Nhân men theo con đường nhỏ loằng ngoằn, sâu trong mấy
cánh đồng còn sót lại, nhà cửa thưa thớt, chung quanh toàn rác rưởi. Căn
nhà như cái lều, phía trước có khoảnh sân nhỏ, rào thưa. Con chó gầy còm
đang phơi nắng thấy người lạ cất tiếng sủa yếu ớt. Sân vắng, tôi gọi mãi
không thấy ai. Một lát sau, một cái đầu bù rối hiện ra nơi khung cửa cất
tiếng ồm ồm: “Hỏi ai?” Tôi bảo: “Tìm Nhân”. Lại cái giọng ấy: “Nhân đi
vắng rồi”. Người đàn bà hiện ra, khuôn mặt lộ diện dưới ánh nắng. Một
khuôn mặt rất quen. Tôi nghĩ vẫn chưa ra. Tôi bảo: “Khi nào thì Nhân về.
Tôi đợi được không?” Người đàn bà nhìn tôi trân trân. Khuôn mặt quen
lắm. Tôi vẫn chưa nhớ ra nổi khuôn mặt rất quen này. Tôi chào và đi ra
ngõ. Con chó lười biếng không tiếng sủa. Người đàn bà nhìn theo lẩm bẩm
chi đó không nghe được.
Tôi ngược ra đầu ngõ, ngồi ở quán bên đường, đợi Nhân. Tôi đốt đến
điếu thuốc thứ ba thì trí nhớ vỡ oà. Đúng là chị Đầm rô. Chị Đầm rỗ bán
quán chè đậu rất ngon, giọng nói ồ ề. Chị Đầm rỗ dạy tôi hút thuốc lá. Chị
Đầm rỗ có ánh mắt ngưỡng mộ Nhân. Phải rồi. Đúng là khuôn mặt của chị
Đầm. Nhưng sao chị lại ở trong nhà của Nhân? Tôi không cách gì nhận ra
Nhân. Nhân ngồi đó, trên chiếc ghế đẩu trơ trọi giữa sân, trong ngôi nhà có
khoảnh rào thưa, dưới chân có con chó gầy gò quanh quẩn. Ly rượu cầm
tay, miếng mồi chỉ là con cá khô nhỏ và dĩa ớt trái đỏ rực. Không còn nét
nào của Nhân ngày xưa. Đó chỉ là lão nông ngồi uống rượu buổi chiều.
Những lọn tóc duyên dáng cũ đâu mất rồi, chỉ còn một nhúm tóc lơ thơ
lốm đốm bạc, bết lại nằm lạc lõng trên vầng trán hói. Đôi môi đỏ cũng đã
không còn, chỉ còn lại một khóe miệng khinh bạc, thâm xì và móm mém,
hàm răng trống rỗng khiến cho khuôn mặt như choắt lại. Da mặt bì bì,
thâm tái, men mét của người mắc bệnh gan kinh niên. Những nếp nhăn
dồn dập làm cho khuôn mặt héo hon như trái táo tàu khô. Đôi mắt trũng,
mờ tối, đầy khói u ám. Đâu mất rồi ánh mắt sáng rực đầy sát khí của Nhân
bốn mươi năm trước. Siêu nhân đây ư? Tấm gương của nhiều bậc cha mẹ
đây sao? Niềm mơ ước của nhiều người !!!
Chỉ còn lại là một tấm thân tiều tụy và hom hem thảm sầu. Chắc chắn là
   227   228   229   230   231   232   233   234   235   236   237