Page 237 - MuDo65
P. 237
237
không tìm hiểu ai là cha đứa bé…Sau này, Nhân mới biết rằng cái bào thai
là kết quả của cuộc trao đổi để nàng được ở lại căn phòng nhỏ đó cùng với
cây đàn. Và hai người đồng ý chung sống, không lễ cưới, không hôn thú,
trong căn phòng chật hẹp dưới gốc cây ngọc lan, kết cục một cuộc tình
như thế cũng là một đoạn kết đẹp vì lúc bấy giờ là thời kỳ loạn lạc, nhiều
bất trắc.
Nhưng cuộc sống không phải chỉ có tình yêu là đủ. Nhân không tìm đâu
được việc làm, vì cũng chẳng có giấy tờ chứng minh năng lực, lí lịch lại
mù mờ mà cũng vì thời bấy giờ phải có mối quan hệ nhất định nào đó mới
có thể kiếm được việc. Loay hoay mãi với cơm áo, cuộc sống gia đình bắt
đầu thiếu vắng tiếng cười. Lương cô giáo của Dạ Lan với tiêu chuẩn mười
ba kí gạo bây giờ phải chia ra cho hai người, những bữa cơm toàn độn sắn
khoai với bo bo, canh rau và cá. hẩm Mùa đông năm đó, Dạ Lan bị tai nạn
xe cộ lúc đi dạy học về, chiếc xe đạp cong niềng, gãy phuộc. Dạ Lan chỉ
bị trầy sướt nhưng lại bị hư thai, máu nhuộm đỏ phần dưới cơ thể. Không
biết kiếm đâu ra tiền, Nhân đành bán chiếc piano lấy chỉ vàng lo thuốc
men cho vợ. Ở bệnh viện về, biết chiếc đàn đã bị bán, Dạ Lan im lặng suốt
cả tháng, chẳng hé một câu nào. Nhân thấy mình có lỗi, và Nhân nhớ dự
định của mình khi bước đầu du học, sẽ mua cho Dạ Lan chiếc đàn piano tốt
nhất lúc tốt nghiệp trở về. Dự định không thực hiện được lại đem bán chiếc
đàn kỉ niệm của Dạ Lan. Nhân cảm thấy mình hèn hạ và bất lực. Thời kì
này, người ta rủ nhau đi săn trầm, kiếm được rất khá. Trước bức bách của
đời sống và nỗi buồn khó nguôi của Dạ Lan, Nhân quyết định vào núi tìm
trầm, mong đổi đời, hi vọng sẽ mua lại đền cho vợ chiếc đàn khác.
Rừng rú bao la, ngậm ngãi tìm trầm, những chuyến đi nhiều khi kéo dài
cả mấy tuần. Cả bọn sống như dân du mục, đến đâu dựng lều trại ở đó. Tìm
trầm là công việc chẳng dễ dàng gì, mưa gió, rắn rít, thú dữ…tất cả đều
đáng sợ, có thể chấm dứt đời người bất cứ lúc nào. Nhưng đáng sợ hơn cả
là con người. Lo nhất là lúc ăn được trầm, đó là thời gian sinh tử, phải rời
rừng ngay bất cứ giá nào, nếu muốn còn sống để trở về. Chỉ cần một phát
đạn, hay chỉ là một nhát dao, một cú đâm từ sau lưng, số trầm vừa kiếm
được sẽ không còn và tính mạng sẽ bị định đoạt. Sống như kẻ du mục và
cư xử như những kẻ du thủ. Nhân hòa mình vào thế giới đó, và trở thành
thủ lãnh một nhóm ba người. Suốt mấy tháng gần như kiệt sức và cũng
chẳng còn bao nhiêu vốn liếng, trầm vẫn là những giấc mơ. Cả bọn quyết
định đi sâu vào rừng nguyên sinh, giáp ranh với vùng Tây nguyên. Trúng
đậm. Có cả kỳ nam. Chuyến này sẽ đổi đời. Ba người run rẩy gói ghém,
rời rừng. Mưa như trút. Mỗi người một ba lô đầy căng trầm và kỳ nam.
Trời nhá nhem, sấm sét xé trời, đi ngang qua một đường mòn, dưới là vực
sâu thăm thẳm. Một nhóm cướp xuất hiện như từ dưới đất mọc lên. Tiếng
nổ đầu tiên hạ gục ngay người đi đầu, xác rơi xuống vực cùng chiếc ba lô.
   232   233   234   235   236   237   238   239   240   241   242