Page 239 - MuDo65
P. 239
239
anh chẳng làm tròn trách nhiệm của một người chồng. Anh chỉ mang lại
những nỗi đau. Nhân ngồi như bức tượng suốt đêm. Trời gần sáng, chân
trời sáng lên một vệt mờ. Có tiếng kẹt cửa, người đàn ông len lén đi ra,
lặng lẽ đi về cuối phố. Nhân chẳng cần biết đó là ai. Chỉ biết đó là người
đàn ông đã ngủ với vợ mình suốt đêm qua. Từng đó cũng đã đủ.
Trời sáng hẳn. Dạ Lan mở cửa, dắt xe ra. Nàng quay lại khóa cửa thì nhìn
thấy Nhân. Thoáng một chút hoảng hốt. Nàng cất tiếng:
- Anh về hồi nào mà không vào nhà? Sao lại ngồi dầm mưa thế này?
- Về hồi hôm. Không vào vì căn nhà này không còn chỗ cho tôi nữa rồi.
Dạ Lan tái mặt, người như muốn ngã, nàng níu cánh cửa, hoảng hốt, lắp
bắp. Chiếc xe ngã chổng chơ bên thềm. Không chờ câu nói tiếp của Dạ
Lan, Nhân lẳng lặng đi nhanh ra đường. Phố bắt đầu một ngày mới. Anh
bước mà chẳng biết đi đâu. Cả ngày hôm đó, Nhân say khướt. Mấy hôm
sau anh rời thành phố, lại đi vào núi. Gần nửa năm sau, Nhân mới lại về.
Lần này trở về, Nhân định sẽ quên hết, sẽ sống lại với Dạ Lan, làm lại một
chương mới. Quên tất cả. Nhưng, Dạ Lan đã không còn nữa. Một tuần lễ
sau khi Nhân bỏ đi, không thấy Dạ Lan đến lớp, nhà trường đến tìm nàng
thì phát hiện Dạ Lan đã treo cổ tự sát. Nàng mặc chiếc áo màu tím than, cổ
quấn chiếc khăn quàng màu tím nhạt, di đôi guốc cao cũng màu tím. Dây
treo cổ siết làm cho lưỡi nàng thè ra, khuôn mặt cũng tím rịm.
Từ hôm đó, thành phố thêm một người điên. Nhân lang thang bờ bụi,
lúc nào cũng say khướt, Áo quần càng ngày càng rách bươm, hôi hám, tóc
tai bù xù, dơ bẩn. Ban ngày Nhân thường đi dọc biển, lượm những cành
cây khô, bẻ nhỏ mang đến tiệm bán trầm hương, đòi bán với giá cao, khi
người ta bảo không mua, đuổi đi, Nhân chưởi một tràng tiếng Pháp và bắt
đầu xổ tiếng Tây giờ này qua giờ nọ, không ai hiểu. Đêm đến, anh múa võ
trên hè phố, miệng lẩm bẩm tên Dạ Lan. Anh khóc cười vô chừng như mưa
nắng. Anh sống trong một thế giới khác. Những người trước đây biết tài
năng của Nhân, chỉ biết chép miệng lắc đầu, thương cho một số phận. Lúc
đầu, bên công an nghi Nhân giả điên với mục đích mờ ám chính trị nào đó,
nhưng rồi sau một thời gian thẩm vấn và theo dõi, chẳng thu thập được gì.
Nhân sống như vậy gần hai năm dài, rồi bỗng dưng thành phố vắng bóng
người thanh niên điên loạn nói toàn tiếng Pháp.
Nhân lại đi vào núi, đến Bồng Miêu rồi qua Phước Sơn đào vàng. Ở đâu
anh cũng trở thành đại ca vì thế giới của những kẻ săn vàng là thế giới của
bạo lực, giết nhau như cơm bữa, mà Nhân thì võ nghệ cao cường, nên đắc
dụng trong cái thế giới máu và vàng đó. Hơn nữa, sau những biến cố của
cuộc đời, Nhân bất cần thân thể, liều lĩnh và tàn nhẫn. Những đặc tính đó ở
chốn giang hồ không xanh cỏ sớm thì chỉ là lãnh chúa. Nhân bắt đầu giàu
có, những miếng vàng đào được biến Nhân thành một đại gia, tiêu tiền
như rác. Anh về phố, mua một chiếc đàn piano mới cứng, thuê xe chở đến
   234   235   236   237   238   239   240   241   242   243   244