Page 242 - MuDo65
P. 242
242
khóc mãi, cám ơn tôi hoài. Tôi bảo với chị:
- Đây là tiền của Nhân, tôi gởi lại cho Nhân chứ không có ơn huệ gì trong
sự việc này, chị đừng bận tâm. Sau này, cần gì cứ bảo tôi, tuy cũng chẳng
giàu có gì nhưng tôi với Nhân là hai anh em, phải biết giúp nhau chứ.
Hôm tiễn tôi ra phi trường, chị Đầm khóc và Nhân cũng rơm rớm nước
mắt khi ôm tôi.
8.
Tôi về Sài Gòn được nửa tháng thì chị Đầm điện thoại cho tôi. Bữa đó
trời mưa, nghe tiếng được tiếng mất vì chị khóc nhiều hơn nói. Đại khái
là Nhân đã bị tai nạn, xe lửa cán nát đôi chân của Nhân, không biết có qua
nổi không?
Gần Tết Nguyên Đán, mua vé quá khó khăn, tôi phải chầu chực hai hôm ở
phi trường mới kiếm được cái vé bay ra. Nhân nằm đó, hai chân đã cưa đến
bẹn, băng trắng cả phần dưới. Người hắn teo tóp, xanh mướt. Hắn cầm tay
tôi, rưng rưng. Đôi săng đan mới mua để trên đầu giường. Nhân bảo:
- Mình để nó ở đây để nhớ đến cậu, cậu bảo mình trong năm tháng còn lại
gắng bước qua số phận, mình cũng muốn bước qua, nhưng giờ còn chân
đâu nữa mà bước, hở Ngọc. C’est bien!
Tôi khóc và ngạc nhiên vì thấy Nhân đã xưng hô như xưa, như cái thuở
chúng tôi là những thanh niên với tương lai rộng mở. Và kiểu nói “C’est
bien” làm tôi nhớ đến Andre Gide, năm 1951 lúc sắp từ trần, cũng bảo
“C’est bien”, và nhà triết học Kant cũng thế, lúc sắp lìa đời cũng buột
miệng: “Es ist gut”. Có phải là điềm gở chăng. Hay là suy nghĩ của các
thiên tài đối với cuộc đời điên dại này. Với tôi, Nhân cũng là một thiên tài,
nhưng là thiên tài mắc đọa.
Chị Đầm kể hôm trước đi chở rau ở chợ về, ngang qua đường rầy xe lửa.
Có hai mẹ con đang băng qua đường rầy khi xe lửa đang ầm ầm chạy tới.
Mọi người la oai oái, không biết phải làm gì. Nhân bay từ chiếc xe ba gác,
đẩy hai mẹ con ngã sấp phía bên kia, và Nhân kẹt đôi chân trên đường rầy,
những bánh xe lửa nghiến qua, nát bét. Chị lại khóc và lo lắng. Tôi biết
chị thương Nhân lắm. Thương từ khi Nhân ở đỉnh cao cũng như lúc Nhân
ở vực sâu.
Có hai cô nhà báo và anh chàng quay phim của Đài Truyền hình vào
phỏng vấn Nhân. Nhân được trở thành gương người tốt việc tốt. Nhân
cầm bằng khen và bao thư, cô nhà báo giương máy ảnh cứ hét lên: “Cười
đi, cười đi..1..2..3.. chụp nè”. Máy quay phim chạy sè sè. Mặt Nhân nhăn
nhúm vì đau đớn. Chị Đầm thảng thốt lo âu. Hôm ngồi trên máy bay về lại
Sài Gòn, đọc trên báo thấy hình của Nhân, nụ cười như đang khóc.
Sài Gòn, tháng 3.2011
Đỗ Duy Ngọc
   237   238   239   240   241   242   243   244   245   246   247