Page 241 - MuDo65
P. 241
241
Tôi, Nhân và thầy Thanh ngồi uống
cà phê ở Bạch Đằng. Điện thoại của
thầy Thanh reo, thầy bảo đến đi, đến
đi, có Ngọc ngồi với Nhân, đến cho
vui nhé. Tôi hỏi ai vậy, thầy bảo:
- Hồ Lê, Hồ Lê bữa trước gặp tôi có
nói là khi nào ngồi với mấy anh thì
bảo Lê ra cho vui.
Hồ Lê đến, vẫn to cao lừng lững,
trông còn khỏe hơn xưa. Hắn mang
vợt tennis, giày Adidas, áo thun cá
sấu trắng kẻ sọc, nhìn như tài tử. Sau
lưng hắn có hai thanh niên trẻ, đi kè
kè, chắc là bảo vệ. Vừa bắt tay tôi
hắn đã hất hàm: Chào. Lúc này mày
còn sợ tao không. Tôi buột miệng:
- Sợ gấp đôi ngày xưa.
Hắn cười cười:
- Sao vậy?
Tôi tiếp liền, sợ sẽ không dám nói nếu ngần ngừ:
- Ngày xưa tao sợ mày vì mày có sức mạnh, bây giờ mày vừa vẫn có sức
mạnh lại thêm quyền lực, sợ gấp đôi là phải rồi.
Thầy Thanh giảng hòa:
- Anh em bạn cũ gặp nhau, mừng vui đi, hằm hè nhau làm gì hè.
Tôi chợt nhớ ngày xưa tôi hay chưởi thầm nó và tự bảo anh hùng mười
năm trả thù chưa muộn. Bây giờ đã bốn mươi năm trôi qua, tôi vẫn là thằng
dưới cơ.
Nhân bỗng lên tiếng:
- Mày biết ngày xưa tại sao thằng Hồ Lê ghét tụi mình không?
Tôi chưa kịp trả lời thì hắn nói luôn:
- Ngày trước hắn thèm cuộc sống của chúng ta mà không có được nên
ganh tỵ. Bây giờ hắn có điều kiện, mày thấy không, hắn đang tập tành sống
như ngày xưa cha ông chúng ta đã sống, ăn chơi, nhậu nhẹt, đánh gôn, chơi
tennis, thế thôi.
Thầy Thanh xua tay:
-Thôi mà, cay cú nhau làm chi, vui với nhau đi.
Hồ Lê im lặng, chẳng trả lời. Hắn đang nghĩ gì nhỉ? Bữa cuối ở Đà Nẵng,
tôi đi mua cho Nhân đôi săng đan, hắn bảo mua dép nhựa dễ đi hơn, nhưng
tôi nói thay đổi tư duy cho đời khá hơn đi, mang dép d a vẫn tốt hơn chứ.
Hắn cười: “Đụ mẹ, đương nhiên da phải hơn nhựa rồi”.Tôi rút hết tiền tiết
kiệm được 37 triệu, tôi đưa hết cho vợ chồng Nhân. Chị Đầm cầm tiền cứ
   236   237   238   239   240   241   242   243   244   245   246