Page 238 - MuDo65
P. 238
238
Nhân hét như sấm, băng lên, nhắm vào thằng đầu đàn đang cầm súng, một
cú song phi, tên cướp ngã ngửa, súng văng ra. Nhân nhanh chân đạp ngay
báng súng, bật lên, cây súng nằm trong tay như một ánh chớp. Anh lên
đạn, bắn chỉ thiên nguyên một tràng. Bọn cướp lóp ngóp bỏ chạy.
Hai người chạy dưới mưa, băng qua con suối tràn nước. Hình như lũ về.
Những thác nước trắng xóa ào ạt. Nhân và người đồng hành lóp ngóp bơi
qua con suối. Nước dữ dội, cuốn phăng phăng. Cả hai mệt lử. Ranh giới
sống chết. Đang cố chống trả dòng nước cuồn cuộn, Nhân nghe tiếng kêu
thảm thiết của người bạn. Anh quay lại, nước đang kéo người bạn xa dần.
Nhân cố bương tới, nắm được tay trơn tuột. Anh bạn sợ hãi, run rẫy, lắp
bắp: “Cứu tôi..Cứu tôi”. Lại tuột tay, Nhân cố bơi tới, anh bạn buông mình
xuôi dòng nước, chiếc ba lô của anh ta rời khỏi người trôi băng băng. Anh
ta cố với theo nhưng không kịp. Nhân cố vượt lên, nắm được tay bạn, ghì
hết sức kéo lại. Lại một đợt nước ào ạt, chiếc ba lô của Nhân tuột khỏi vai,
trôi theo dòng nước dữ. Không tiếc, phải sống đã. Cố lên, gắng lên. Nước
lũ đang về, những tiếng ầm ầm như sấm động. Nhân ôm bạn, cố vươn
lên. Đến bờ, lại tuôn chạy trốn lũ. Người bạn như cái xác không hồn, líu
díu chạy theo Nhân. Mưa rát mặt. Những cành cây quất vào thân thể. Cứ
bương tới. Bương tới. Để sống. Cả hai chạy ra tới bìa rừng, bên kia là quốc
lộ. Sống rồi. Hai người ôm lấy nhau, nước mắt hòa nước mưa. Lại trắng
tay. Đón được một chiếc xe của bộ đội sau khi ăn hai tô phở lớn ngút khói
ở quán phở bên đường. Nhân thấy khỏe hơn và lúc đó anh mới thấy tiếc cái
ba lô kỳ nam vừa mất. Một gia tài đã tuột khỏi tay. Ngồi trên xe dưới cơn
mưa tầm tã, Nhân nhớ Dạ Lan đến cồn cào. Anh hình dung thân thể trắng
ngà, thơm tho của vợ. Anh nhớ tiếng rên như mèo kêu của nàng khi cả hai
lên đến đỉnh của yêu đương. Mái tóc dài xõa trên nền drap trắng. Nỗi nhớ
xôn xao trong dạ, anh mong về mau để được ôm nàng trong vòng tay với
những lời yêu thương.
Nửa đêm Nhân mới về đến căn nhà nhỏ dưới cây ngọc lan. Phố vắng tanh.
Mưa vẫn ào ạt. Anh đội mưa đi về, định tạo một sự ngạc nhiên cho Dạ Lan.
Căn phòng đèn mờ sáng. Cửa chỉ khép hờ. Anh nhẹ nhàng đẩy cửa. Anh
sững người. Dưới ánh đèn mờ ảo, trên giường, những khoảng trắng da thịt
loang loáng theo nhịp. Tiếng thở của người đàn ông, tiếng rên như mèo
kêu của người đàn bà. Khốn nạn. Máu Nhân như đông cứng lại. Tim
muốn vỡ ra. Hai bàn tay bỗng nắm chặt, gồng lên chuẩn bị một cú đấm.
Đôi chân muốn vọng động. Chỉ một cú tấn công, sẽ có người chết. Bỗng
Nhân run rẩy như người mắc kinh phong, cả thân người giật không kiểm
soát được. Những giọt nước mưa từ người anh đọng vũng trên sàn nhà.
Đầu anh bỗng nhức như muốn vỡ ra. Tim loạn nhịp. Anh lặng lẽ đi ra, ngồi
dưới gốc ngọc lan, mưa vẫn xối trên người anh. Nhân thấy mình bất
lực, tự khinh mình. Anh chẳng trách ai cả. Chẳng qua cũng bởi tại anh, vì
   233   234   235   236   237   238   239   240   241   242   243