Page 235 - MuDo65
P. 235
235
Nhân nhờ ngày trước có tham gia kháng chiến chống Pháp, trước 75 cũng
có thành tích nuôi dấu cán bộ gì đó, nên không bị đi học tập cải tạo, nhưng
không được sử dụng.
Nhân vừa bước vào ngõ, ba Nhân đã nhận ra ngay. Ông cuống quit ôm lấy
Nhân, miệng cứ lập lại mãi một câu hỏi: “Về lúc nào? Sao lại về? Về lúc
nào? Hành lí đâu?” Nhân cũng ôm lấy cha, nước mắt giàn giụa:
- Ba ngồi xuống đây nghe con nói, ba ngồi xuống đi.
Nhân quì dưới đất, lạy mấy lạy, cứ lập đi lập lại:
- Ba ơi, con bất hiếu không làm được ước nguyện của ba rồi.
Ông Đốc ngồi sững sờ, mang máng hiểu đã có một tai họa tày trời. Niềm
tin của ông, lẽ sống của ông. Sao lại thế này? Nhân vừa khóc, vừa lạy, vừa
kể hết mọi chuyện. Lâu lâu lại nấc lên, nước mắt đầy mặt. Ông Đốc có
cảm giác như ngàn lưỡi dao đâm vô ngực, xoáy mạnh. Tai lùng bùng, trái
tim như đang có bàn tay ai bóp nghẹt. Đầu óc choáng váng, trái đất như
sụp dưới chân ông, ông thấy khó thở, trước mặt chỉ là một khoảng tối vô
tận. Nhân kể lể không biết bao lâu, không thấy ông Đốc động tĩnh gì. Nhân
ngước lên, nắm lấy tay cha. Anh hoảng hốt như điện giật, tay ông Kim lạnh
ngắt như nước đá, cứng đờ. Nhân hốt hoảng ngồi lên, nhìn thấy khuôn mặt
trắng bệt, hai mắt mở trừng trừng của ba mình, anh hét lên:
- Ba ơi, con giết ba rồi, ba ơi!!!
Ông Đốc đã tắt thở từ lúc nào, mặt đanh lại, hai mắt vẫn mở, hai hàm
răng nghiến chặt, giận dữ.
Đám ma diễn ra lạnh lẽo, chỉ còn hai anh em: Nhân và cô em gái. Cô em
kế Nhân bị bệnh thần kinh không biết lang thang ở đâu mà bị cưỡng hiếp
có bầu, rồi băng huyết lúc sinh, chết hồi đầu năm. Đứa em bị bệnh down
thì mất tích trong những ngày chộn rộn cuối tháng ba năm bảy lăm. Thằng
em trai kế Nhân nghe nói đi bộ đội đóng ở Tây Ninh, nhưng chẳng có địa
chỉ liên lạc. Hôm đưa đám trời lại mưa suốt buổi, hai anh em mặc áo xô,
chống gậy trông thảm thiết giữa đồng trống. Nhân không khóc, nhưng hai
mắt đỏ ngầu.
Đám tang xong xuôi, Nhân đi tìm Dạ Lan. Gia đình Dạ Lan cũng lâm vào
bi kịch. Hôm Dạ Lan về Huế thăm bà ngoại, gia đình ông Bửu Hân tổ chức
vượt biên. Hai vợ chồng và cậu con trai bị bão tố dìm xác xuống đáy biển,
chuyến đi đó chỉ có mấy người được tàu lớn cứu thoát, tạm ngụ ở Hồng
Kông. Nhà bị tịch thu vì tội phản quốc. Dạ Lan xin được ở lại trong căn
phòng nhỏ dành cho người giúp việc ở góc sân cùng với cây đàn piano.
Không biết vì lí do nào, những người phụ trách cũng chấp nhận.
Nhân nhiều lần tìm đến chỗ ở của Dạ Lan, nhưng nàng không tiếp, cứ
trốn tránh mãi. Sau cùng, hai người gặp mặt nhau, Dạ Lan cho biết nàng
đang mang thai, nhưng không cho biết cha đứa bé là ai. Sững sờ. Nhưng
Nhân chấp nhận tất cả, chỉ mong ước được sống cùng nhau. Nhân cũng
   230   231   232   233   234   235   236   237   238   239   240