Page 67 - MUDO 81
P. 67
Mũ Đỏ 81 65
Khâm –Thiên càng ngày càng lớn, càng đông, nhưng người mua
ngày càng ít, mà người bán ngày càng nhiều, vào lúc này thì tất cả
các trường học đều đóng cửa, mẹ tôi cũng nghỉ, không chạy hàng
chuyến lên Hưng-Yên nữa vì đường xá đi lại khó khăn. Cách vài
ngày tôi lại được theo mẹ tôi về thăm bà ngoại và dì tôi ở Khâm –
Thiên, nơi gia đình dì tôi đã dọn về hơn nửa tháng nay: vì dì và bà
ngoại quyết định ở lại nên mẹ tôi đã đưa thêm tiền để dì mua lại căn
nhà của một người bạn quen, gia đình người này di cư vào Nam nên
bán lại với gía rẻ. Tuổi thơ thật là vô tư, tôi rất thích tới đây, vì tôi
được tự do tung tăng đây đó và nhất là được mẹ cho hai hào để ăn
bánh đa kê, tới bây giờ tuổi đã gần đất xa trời mà tôi vẫn không quên
được cái vị ngọt ngọt, bùi bùi của món ăn dân gỉa đó.
Thấm thoát đã đến ngày phải ra đi, bà ngoại tôi mếu máo, nước
mắt dàn dụa trên gò má nhăn nheo. Tôi cũng khóc, ôm chặt lấy bà;
tôi linh cảm rằng có lẽ lần ra đi này là mãi mãi, không bao giờ tôi có
thể gặp lại bà của tôi nữa… Vai khoác cái tay nải đựng mấy bộ quần
áo, tôi lếch thếch theo mẹ bước lên xe ca Hà-Nội, Hải-Phòng, chiếc
xe con cóc hiệu Renault 20 chỗ đã chật cứng đầy những hàng hóa
trên nóc, bên hông treo đầy những thúng, mủng, lại còn có những
người bám, đu ở hai bên sườn xe và ở bực thang lên xuống. Vì quá
nặng, chiếc xe ỳ ạch bò trên mặt đường loang lổ vì chiến tranh. Trời
đã vào thu, khí trời đã dìu dịu, hai bên đường đồng lúa vẫn xanh,
những đàn cò trắng vẫn nhởn nhơ lên xuống rồi bay về rặng tre xa xa
, không khí thanh bình vẫn bao trùm, mặc dù đôi khi có những đám
lính tây trắng, đen và Việt rải rác dọc theo quốc lộ. Vừa qua Hải –
Dương được một đoạn, chiếc xe vừa chầm chậm đổ xuống dốc ở bên
kia cầu, thì đột nhiên có một đám đông những người đàn bà đứng
tuổi mặc váy đụp, khăn đen mỏ quạ chạy đến cản đường, có người
nằm lăn ra đường gào khóc. Chiếc xe phải ngừng lại, vài người
thanh niên ở trên xe phải phụ với những người lính Ba-ti-Dăng (par-
tisant) xô đẩy những người đàn bà đó để lấy lối cho xe chạy. Sợ hãi,
tôi nép vào ngực mẹ mà tai còn nghe những tiếng gào, khóc:
-“ Ơí mình ơi ! Con ơi ! anh chị ơi ! đất nước thanh bình rồi, sao
mọi người nỡ bỏ gia đình, vợ con, mồ mả tổ tiên mà đi, ới anh ơi, ới
mình ơi, ới con ơi, ối trời cao đất dầy ơi”.
Bị vây quanh, chiêc xe không thể nhúc nhích được, có người
còn nằm lăn ra đường trước đầu xe, bám lên cửa không cho xe chạy.
Tháng mười hai không hai không