Page 66 - MUDO 81
P. 66

Mũ Đỏ 81                        64

khi đang chạy loạn ở thị trấn Bắc Giang, ông nội tôi nhận ra bố tôi
ở trong nhóm người bị áp giải bởi hơn chục người có vũ trang; đám
người này đang ngồi dưới một cái ao cạn bên đường, quần áo rách
rưới, hình dáng tiều tụy. Ông tôi đến gặp người trưởng toán vũ trang
để xin gặp con, nhưng đã bị từ chối, ông tôi nài nỉ mãi, cuối cùng
họ cũng cho gặp - chỉ 10 phút –Ông tôi vội dúi vào tay anh trưởng
toán vũ trang một gói giấy trong đó có 10 viên Quinine vàng, đây là
loại thuốc quý thời bấy giờ dùng để chống sốt rét. Ông tôi, nước mắt
tuôn lã chã nắm lấy tay con trai, hình dáng bố tôi thật tiều tụy, tóc
tai lù xù, hàm râu quai nón bị cắt lởm chởm, mười đầu ngón tay bị
trụi móng, mưng mủ. Nước mắt dàn dụa, bố tôi nói với giọng nghẹn
ngào:

      -	 “ Ba , con xin ba tha cho con tội bất hiếu, có lẽ không bao
giờ con còn gặp lại ba nữa, vợ con nó còn trẻ, có lẽ cô ấy không thể
ở vậy để chờ đợi con, nhưng còn giọt máu của con, con xin ba nuôi
nấng nó giùm con. ‘

  Ông tôi chỉ sụt sùi, nghẹn ngào không nói được một câu, chỉ nắm
chặt lấy hai tay con trai.

  Tên trưởng toán vũ trang xốc lại khẩu súng trên vai nói lớn:
      -	 Tất cả đứng dậy, chuẩn bị hành quân, khẩn trương lên

  Ông tôi dúi vào tay bố tôi một ít tiền và một cái bị cói, trong đó có
một cái khăn mặt, cục xà-phòng và một ít chè lam …Ông tôi đứng
chết lặng nhìn đoàn người thất thểu đi về phía biên giới Hoa-Việt.
Kể từ đó, không bao giờ ông tôi gặp lại đứa con trai yêu quý của
mình nữa . ..

  Chiến tranh Việt-Pháp bùng nổ ngày càng ác liệt, ông tôi và gia
đình hồi cư về Hà-Nội, rồi sau đó tiếp tục vào làm việc trong ngành
giáo dục và làm giám học miền Trung Du. Theo lời của ông tôi thì
mùa thu năm 1947, Việt-Minh cho người đến gặp và cho biết rằng:”
Nếu muốn bố tôi trở về thì gia đình phải nộp 20 vạn tiền Đông
Dương“. Nhưng gia đình đành thúc thủ, số tiền quá lớn, làm sao ông
tôi có số tiền lớn như vậy. Rồi từ đó đến nay bố tôi vẫn biệt tăm tích.
Khi về đến Hà-Nội, ông tôi để tâm tìm kiếm mẹ con tôi, nhưng bóng
chim tăm cá, chim bay biển bắc đi tìm biển nam, vì khi đó thì mẹ con
tôi đã lưu lạc về quê ngoại ở Ninh-Bình, rồi Hải Dương ,,,Kiến An .

   Hà-Nôi thật tiêu điều trong những ngày hấp hối, ai ai cũng bàn
về chuyện đi hay ở; mọi người đi lại tất bật, vội vã, khu chợ trời ở

Tháng mười hai không hai không
   61   62   63   64   65   66   67   68   69   70   71