Page 62 - MUDO 81
P. 62

Mũ Đỏ 81                        60

ở gần ngã ba đường lên thị xã ,ngôi trường nằm cạnh một con sông
nhỏ, ở bên kia sông là một kho đạn của quân đội Pháp, nơi mà mỗi
buổi sáng đều có tiếng kèn đồng cho lễ chào cờ buổi sáng. Từ tờ mờ
sáng, khi trời còn chạng vạng, sương ban mai còn phủ trắng cánh
đồng, mẹ tôi đã thức dậy nấu cơm rồi ép vào mo cau, đây là phần
cơm trưa của hai mẹ con, riêng tôi, sáng nào cũng được thêm một
hay hai củ khoai luộc. Sáng sáng, tôi níu tay mẹ tôi đi trên con
đường đất quanh co mà sáng nào cũng trơn trợt như mỡ vì sương
sớm hay vì nước mưa để ra đường cái. Đường cái là con đường trải
nhựa đã bị loang lỗ chạy từ Kiến An về Hải Phòng, từ nhà đi đến chợ
cũng phải gần 5 cây số. Con đường lượn theo chân núi Thiên Văn,
một bên là xóm làng, những ngôi nhà tranh vách đất lụp xụp chạy
dài lên đến gần ngã ba đường dẫn vào thị xã, còn bên kia đường là
những thửa ruộng lúa xanh rì. Chiều chiều, khoảng 3 hay 4 giờ thì
tan phiên chợ, hai mẹ con lại lẽo đẽo trở về nhà; ánh nắng chiều trải
dài trên ruộng lúa xanh rì, từng đàn cò trắng xoải cánh bay ngang,
tâm hồn non nớt của tôi bay cao theo hương lúa dìu dịu cùng tiếng
sáo diều vi vu. Đôi khi khung cảnh thanh bình đó lại bị khuấy động
bởi tiếng động cơ của một chiếc xe nhà binh của Pháp chạy vụt qua,
hai mẹ con vội nép vào bên đường, mũi tôi huyếch lên theo mùi ét-
xăng thơm thơm. Những ngày không đi học, không được đi theo mẹ
ra chợ, tôi lủi thủi, loanh quanh theo chân bà ngoại tôi trồng rau
diếp, xu hào, cải bẹ xanh và nhất là trông nom bầy gà, đây là nguồn
sống của gia đình tôi. Thế rồi đến một hôm….vào mùa hè năm 1953,
kho đạn của quân đội Pháp ở bên kia bờ sông đã bị Việt Minh phá
nổ, kể từ ngày đó tôi không còn được đi học nữa vì ngôi trường nhỏ
đó cũng bị phá hủy. Cả ngày tôi thơ thẩn làm bạn với bầy gà, luống
rau hay đi hái sim hoăc hoa mẫu đơn trên sườn núi về cho bà tôi cắm
trên bàn thờ và ngày rằm tháng bảy năm đó tai họa đã xảy đến cho
tôi…ngày hôm đó bà tôi vuốt tóc tôi rồi nói:” Hôm nay là ngày rằm,
xá tội vong nhân, cháu đi hái cho bà ít hoa mẫu đơn trắng và đỏ để
bà cúng, nhớ chọn cành nào tôn tốt ấy”. Đang ngồi bó gối, bên cạnh
bếp lửa xem bà tôi khuấy chè lam, mùi bột đậu xanh bốc lên ngào
ngạt làm nước bọt ứa ra đầy miệng, tôi phụng phịu, bà tôi dỗ:

       -	Đi đi, chóng ngoan, tí nữa bà để dành lại cái nồi cho cháu.
Mừng quá, tôi nhỏm dậy, chạy bay đi. Sườn núi thật dốc, phủ đầy cỏ
dại và cây chồi, đây đó một vài bụi sim, một vài cụm hoa mẫu đơn

Tháng mười hai không hai không
   57   58   59   60   61   62   63   64   65   66   67