Page 63 - MUDO 81
P. 63
Mũ Đỏ 81 61
chen lẫn. Những bụi hoa mẫu đơn ở dưới thấp thì đã bị tôi hái nhiều
lần, chỉ còn lại lác đác một ít hoa, muốn có hoa đẹp hơn thì tôi phải
trèo lên cao hơn. Tôi nghiến răng trèo lên thật nhanh, xục xạo từ bụi
hoa này tới bụi hoa khác với hình ảnh của nồi chè kho vẫn còn lởn
vởn trong trí não bé bỏng của tôi. Ôi….cái vị của mùi chè kho nó
mới thơm và bùi làm sao, nhất là cái vị ngầy ngậy, thơm thơm, bùi
bùi của miếng cháy của chè ở dưới đáy nồi nó mới ngon làm sao???
Nhưng đột nhiên, cái nồi chè kho đã biến mất, thay vào đó là một
luồng hơi lạnh chạy dọc theo xương sống, một con rắn mai hoa vàng
lườm, lốm đốm chấm đen, trắng nằm khoanh tròn trong một hốc đá
đang giương mắt nhìn tôi, thình lình nó vươn đầu lên và phóng đến
tôi. Quăng cả bó hoa, tôi ù té chạy bất kể gai góc, vừa chạy, vừa
ngã lao nhanh xuống núi; cuối cùng tôi bị hụt chân, ngã xuống cái
hố phía sau nhà, nơi có gốc hoa trạng nguyên. Nằm lịm đi một lúc
lâu, tôi mới gượng đứng lên và đi lần từng bước vào nhà; vừa đi đến
cửa bếp thì mắt hoa, đầu váng, tôi ngã lăn ra đất, đầu đập vào ngạch
cửa , rồi không biết gì nữa. Kể từ ngày đó, tôi bị nóng sốt liên miên
và bên hông phải đau như xé. Cuối cùng, mẹ tôi phải nhờ anh Thọ,
con của bà cụ Nhã, người hàng xóm, cõng lên bệnh viện thị xã Kiến
An. Một buổi sáng, thấy nhói đau ở bụng dưới, tôi mở choàng mắt
ra; một bộ mặt râu ria xồm xoàm của một ông tây cúi sát mặt, cặp
mắt xanh đang chăm chăm nhìn tôi. Sợ quá, tôi hét lên rồi oà khóc,
ông tây râu ria đó ấn ấn tay vào bụng tôi, rồi xì xồ nói gí đó với mấy
người Tây và Việt đang đứng quanh. Sáng ngày hôm sau, một chiếc
xe Dodge cứu thương chở hai mẹ con tôi và hai người lính Pháp bị
thương vì mìn bẫy lên Hải Phòng. Trên người chỉ có cái áo của bệnh
viện, cái áo dài quá khổ đối với tôi; tôi nằm trên một cái băng-ca,
gác bên cạnh chiếc xe Dodge, mẹ tôi ngồi bên cạnh, nước mắt dàn
dụa, không ngừng vuốt tóc rồi nắm lấy tay tôi, cho mãi đến bây giờ
tôi vẫn không thể nào quên được ánh mắt đó… Đến trưa thì xe chầm
chậm lăn bánh vào sân của bệnh viện và người ta đưa tôi lên một
căn phòng đầy đèn điện, nằm chơ vơ trên một cái giường lại không
có mẹ ở bên cạnh, tôi sợ vô cùng; cuối cùng người ta chụp cái gì đó
lên mặt và rồi tôi không biết gì nữa. Không biết tôi đã bị mê đi trong
bao lâu, nhưng khi mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trong một căn
phòng nhỏ, có một cái bịch nước đá chườm ngang bụng, hông phải
có một miếng băng lớn được dán bằng băng keo. Một lúc sau có một
Tháng mười hai không hai không