Page 68 - MUDO 81
P. 68

Mũ Đỏ 81  66

Cuối cùng mọi người cũng phải dãn ra cho xe chạy sau khi có sự can
thiệp của một tiểu đội lính tây đen gạch mặt (Senegalaise). Chạng
vạng tối, hai mẹ con tôi mới đến khu tập trung dành cho người di cư
ở bến tàu Sáu Kho. Vai đeo bọc quần áo, tay níu lấy tay mẹ, tôi ngơ
ngác nhìn quanh, Dưới ánh đèn điện vàng vọt, những người di cư
vào Nam đang nằm, ngồi, chen chúc nhau trong hơn mười cái lều
vải lớn do Tổng Ủy Di Cư dựng trên một khoảng trống lớn dùng để
bốc dỡ hàng hóa trước kia. Tìm được một khoãng trống trong một
góc lều, sau khi đã an vị, mẹ tôi căn dặn cẩn thận trước khi bà đi
đâu đó. Một lát sau mẹ tôi trở lại với hai ca cháo, tôi ăn ngon lành
rồi lăn ra ngủ.

    Tôi mở choàng mắt ra khi cảm thấy có ai đang lay mình, mẹ tôi
nói:

    -“ Dậy đi con, mình phải chuẩn bị lên tàu.”

    Hai mẹ con tôi xếp hàng theo đoàn người để nhận thức ăn, gồm
một miếng bánh mì Phô-Mai và một ly sữa bột, đến hơn 9 giờ sáng
thì tiêm thuốc rồi xếp hàng lên tàu. Cái tàu mới to làm sao,…có
những người lính da trắng đứng dọc theo đường lên tàu, phía sau
lưng họ là một tấm banderole trắng có viết chữ gì đó, sau này tôi
mới biết đó là chữ: Passage to freedom và những người lính đó là
những người lính hải quân Mỹ. Hơn hai ngày vật vờ trên tàu, tôi bị
say sóng, ói mửa ra mật xanh, mật vàng, không ăn uống gì được.
Cuối cùng tàu cập bến bên Khánh - Hội, tôi choáng váng, chân nhẹ
bổng đi đứng chập choạng như người say rượu. Một người lính hải
quân da trắng cao lớn đã bế tôi lên bờ. Trước khi được phân phối đi

                 Tháng mười hai không hai không
   63   64   65   66   67   68   69   70   71   72   73