Page 70 - MUDO 81
P. 70

Mũ Đỏ 81                        68

phải tụ tập đi thành từng nhóm để không bị đón đường, bắt nạt, khi
ra chơi cũng vậy, tụi tôi thường tụ họp ở góc sân để chơi bi, đánh
đáo lỗ, tụi con gái thì nhảy dây, đánh chuyền, chơi ô ăn quan. Ở trại
tạm cư thì họp nhau vo đất sét làm đạn cho súng cao su bắn nhau với
đám trẻ chăn trâu, bò…chúng tôi còn mò vào trong các hầm trú ẩn
cũ để lấy mấy cái nón sắt và mấy thanh kiếm bị rỉ sét làm phương
tiện để đánh nhau. Trận chiến giữa đám trẻ di cư cùng đám trẻ chăn
trâu, bò lên đến cực điểm và sau đó tàn lụi đi, vì có lần cảnh sát phải
can thiệp vì tụi tôi sau một lần xung đột đã bắt giữ mấy con bò làm
con tin .

      •	 Sau sáu tháng, bắt đầu có những gia đình dọn đi định cư ở
nơi khác, có người về Cái Sắn, Bà-Rịa, Vũng- Tàu…riêng gia đình
tôi thì dọn về Lăng-Cha-Cả, không xa trạm tạm cư vì mẹ tôi đã
mua một căn nhà nhỏ ở nơi này. Căn nhà bằng gỗ, lợp tole, nằm lọt
thỏm ở giữa một xóm vắng, cây cối um tùm, muốn đi ra đường cái,
tôi phải đi theo một con đường mòn, băng ngang qua một cái nghĩa
địa. Năm đó tôi chỉ là một cậu nhóc, mới mười tuổi, ăn chưa no, lo
chưa tới; ở nhà chỉ có hai người, mà vì sinh kế mẹ tôi phải vắng nhà
luôn và tôi …thường ở nhà có một mình. Vào thời gian này, nơi này
còn hoang vắng, dân cư thưa thớt, lại không có điện, bốn, năm chục
thước mới có một căn nhà. Ánh đèn dầu leo lét, cộng với ánh sáng
lập lòe của bầy đom đóm trong bóng đêm đã làm tôi thất đảm kinh
tâm nhiều phen ,.Những lần mẹ tôi vắng nhà, tôi phải lấy cây tấn
cửa thật chặt, rồi chùm chăn kín mít, không dám nhúc nhích trong
khi đó thì hai tai vểnh lên để nghe ngóng …Có tối mẹ tôi sai ra đầu
đường để mua chai tầu vị yểu, tôi nghe mà lạnh xương sống, tim
thắt lại. Từ đây ra tiệm chạp phô của chú Coóng tôi phải đi qua cái
nghĩa địa, quả là một điều đáng sợ cho một thằng bé như tôi. Tiếng
dế, giun hòa lẫn với tiếng gío xào xạc, bóng tre nhún nhẩy theo ánh
trăng như những cánh tay đang cố níu lấy tôi. Cảnh vật huyền ảo
dưới ánh trăng, không có lòng dạ nào để ngắm cảnh, tôi cắm đầu,
cắm cổ, nghiến răng chạy một mạch đến tiệm chạp phô. Nhận lấy
nửa đồng bạc một đồng (năm cắc) và chai tàu vị yểu Con Mèo, tôi
quay về nhà. Cẩn thận ôm chai xì dầu, mắt nhìn chăm chăm vào
con đường mòn trải dài dưới ánh trăng. Liếc mắt nhìn hai bên, trống
ngực đánh thình thịch tôi rảo bước đi qua nghĩa địa cảm tưởng như
có bước chân của ai đang bước theo mình, tôi càng rảo bước mau

Tháng mười hai không hai không
   65   66   67   68   69   70   71   72   73   74   75