Page 64 - MUDO 81
P. 64

Mũ Đỏ 81                        62

nữ y tá, một người đàn bà da trắng, bước vào ra hiệu cho tôi ngậm
cái hàn thử biểu và thay băng cho tôi, đến trưa thì có người mang
cháo pha với sữa, cháo sữa và khoai nghiền là món ăn thường xuyên
trong gần nửa tháng tôi nằm ở đây. Sau này tôi mới biết khi bị ngã ở
sườn núi, tôi bị gốc cây hay đá cấn vào bụng, làm sưng ruột, bị làm
độc nên phải giải phẩu, vì quá nặng nên được chuyển vào một bệnh
viện của quân đội Pháp. Sau khi mổ tôi không được uống nước;
điều này khiến tôi khổ sở vô cùng, bởi vậy lâu lâu tôi lén uống nước
trong bình nước đá chườm ngang bụng. Tôi là bệnh nhân dân sự và
nhỏ tuổi nhất trong bệnh viện quân y này, do đó tôi được cưng chiều
nhiều nhất, được nhiều kẹo bánh do các ngưới thương binh Pháp
cho, lại còn được họ đẩy xe đi xem chiếu bóng hằng đêm, Tuy rằng
được cưng chiều như vậy, nhưng nhiều đêm tôi cũng sợ chết khiếp
vì tiếng la hét vì đau đớn của những người bị thương nặng. Cuối
cùng tôi được xuất viện… Vào một buổi sáng mẹ tôi lên đón tôi
về, trước khi về tôi còn đến chào một người lính da đen, người bạn
tốt của tôi, người hằng đêm vẫn đẩy xe cho tôi đi xem chiếu bóng,
không biết anh ấy nói gì, nhưng anh có vẻ cảm động lắm. Về đến
nhà thì ở nhà mọi sự đã gọn ghẽ, gia đình tôi phải dọn về Hà Nội vì
đất đai, nhà cửa đã bị quân đội Pháp trưng dụng. Hà-Nội quả thật
quá xa lạ đối với một thằng bé nhà quê như tôi, tôi tập làm quen với
những danh từ, những nơi như Hồ Tây, Trúc-Bạch, hồ Ha-Le, rạp xi-
nê Lửa Hồng, Hà-Nội, kem Cẩm Bình…Gia đình tôi ở nhờ nhà của
dì Liên, em gái của mẹ tôi ở gần Chợ Hôm. Tôi ở đây với bà ngoại,
còn mẹ tôi, nhờ có tiền bồi thường của quân đội Pháp khi trưng thu
đất, đi buôn hàng chuyến từ Hà-Nội lên Hưng-Yên, Bắc-Giang và
ngược lại …cứ một, hai tuần mới về một lần. Hàng ngày tôi leo lên
xe điện (autorail) để đi học ở trường Hồng Bàng, ở Cửa Đông. Tuy
rằng còn nhỏ, chưa ý thức được nhiều, nhưng những hình ảnh của
Hà-Nội trước ngày di cư vào Nam đã không bao giờ bị xóa nhòa
trong ký ức của tôi. Ngày Việt Minh tiếp thu Hà-Nội càng ngày càng
gần; ngày nào cũng nghe thấy chuyện đi, ở, trong gia đình tôi; vì tiếc
căn nhà nên cậu Quế, chồng dì Liên tôi, và bà ngoại nhất định ở lại,
còn mẹ tôi thì quyết định di cư vào Nam… Hà -Nội náo loạn , khu
Khâm –Thiên đã biến thành một chợ trời vĩ đại, người ta bán đủ thứ
: giường, chiếu, tủ chè, xe đạp …quần áo …thượng vàng, hạ cám đủ
mọi thứ, người bán nhiều, nhưng người mua cũng lắm…

Tháng mười hai không hai không
   59   60   61   62   63   64   65   66   67   68   69