Page 33 - MuDoso78
P. 33

Mũ Đỏ 78                       32

        Giêng năm 1968) và tương đối con số ít của các người lính thật sự khai
        hỏa võ khí vào quân địch (có lẽ là 100,000 người).

        Robert Elegant gợi ý rằng, không hiểu rõ về cuộc chiến, những phóng viên
        trẻ bị lung lay bởi sự tàn bạo của chiến tranh, tàn phá và hủy diệt. Nhiều
        người bị nhầm lẫn sự dã man của tất cả các cuộc chiến với cuộc chiến riêng
        biệt tại Đông Dương, mà họ kết luận một cách không có suy nghĩ là độc
        nhứt trong lịch sử nhân loại, bởi vì đây là điều mới mẽ đối với họ.
        Giống như những người lính Hoa Kỳ, các phóng viên không nhận được
        sự huấn luyện về văn hóa, ngôn ngữ và chánh trị của người Việt. Tuy họ
        dùng những người Việt nói tiếng Anh [không hợp cách], việc giao tiếp với
        người Việt vẫn thật là giới hạn và khó khăn. Thường xuyên, quan điểm
        của người Việt bị mất mát hay bị bỏ quên trong thời hạn cuối cho một câu
        chuyện, vấn đề hay biến cố xảy đến. Không nhận định với hay nói chuyện
        với người Việt, các phóng viên có xu hướng tập trung, như Braestrup dùng
        câu “kinh nghiệm Tây Phương” trong cuộc chiến. Dân chúng Hoa Kỳ, có
        thể nhìn thấy nhiều hơn, truy cập và quen thuộc; hậu quả là họ nhận nhiều
        nguồn thông tin trực tiếp bởi báo chí Hoa Kỳ. Trong một cuộc khảo sát,
        phân tích gia Lawrence Litchy tìm thấy, trong một thời điểm, trong 187
        vấn đề thuộc về chiến tranh được trình chiếu mỗi tuần, chỉ có 28 là có liên
        hệ đến Nam Việt Nam, số lớn kia bày tỏ về các người lính Hoa Kỳ. Nói
        về vấn đề này, Đại Tướng Westmoreland phê bình: “Rốt cuộc, dân chúng
        tại quê nhà có ấn tượng sai lầm rằng chỉ có lính Hoa Kỳ, thực tế  là những
        người thật sự chiến đấu. Vì vậy, trong các căn phòng của đất nước Hoa Kỳ,
        đó chỉ là cuộc chiến của Hoa Kỳ.”
                            Losers Are Pirates/edited by James Banerian/1984


         “Tôi tiếp tục hành quân với Đại Đội Trinh Sát 302 ngày cũng như đêm,
        và hầu như là tôi đã thích từng phút từng giây cho những lần hành quân.
        Tôi đã được coi như là một người lính trong đại đội và được đối xử công
        bằng. Khi ở hậu cứ, chúng tôi chơi đùa, ăn nhậu chung với nhau, và khi bị
        mất một người bạn, chúng tôi cùng đau buồn như nhau. Tôi đã trở thành
        người bản xứ đến nỗi tôi tránh xa các người bạn Hoa Kỳ, vì họ không hiểu
        sự quan hệ giữ tôi với người Việt. Tôi không thích nhiều người Hoa Kỳ đã
        đối xử không tốt đẹp với người Việt, coi họ như là công dân hạng nhì ngay
        chính trên đất nước của họ. Hầu hết những người dân địa phương có giáo
        dục và đàng hoàng hơn những anh chàng GI làm việc ở thành phố Đà Lạt.”
        An NCO’s Story Gone Native/Alan G. Cornett/2000

        “Hơn hai giờ đầu, quân Bắc Việt pháo khoảng 200 viên đạn cối vào thành
        phố, làm cho mọi người phải kiếm chổ trú ẩn. Khi trận pháo kích giảm đi,
                        Tháng sáu hai không một tám
   28   29   30   31   32   33   34   35   36   37   38