Page 38 - MuDoso78
P. 38

Mũ Đỏ 78                            37
        Tôi muốn biết nhiều hơn về những việc mà ông tôi đã trải qua, về cuộc
        chiến và kinh nghiệm tị nạn, là những điều thật cần thiết cho “căn cước”
        của người Mỹ gốc Việt.


        Là một phần, một nhân tố trong Tháng Tư Đen cho tôi thật nhiều cái nhìn,
        có thêm sự hiểu biết mới. Tôi có được nhiều can đảm để hỏi gia đình tôi
        về cuộc sống của họ trong thời chiến. Đây là một trong những điều mà tôi
        không bao giờ nghĩ, để mà nói đến, cũng là điều mà tôi không bao giờ chia
        sẻ trong gia đình.

        Các bạn biết mà, chiến tranh thì đâu có bao giờ được đề cập trong buổi
        ăn. Nhưng điều tôi nhận thức là, gia đình tôi, gia đình của chúng ta đều
        có những câu chuyện để nói cho chúng ta nghe. Họ thật sự muốn kể cho
        chúng ta nghe. Câu chuyện [chứng nhân] của họ là câu chuyện của chúng
        ta. Đó là lý do tại sao chúng ta có mặt ở đất nước nầy.
        Tôi biết được mẹ tôi phải đi chân trần qua biết bao nhiêu dặm đường để
        mang nước về cho cả nhà xài, nghe như là từ một chuyện phim vậy. Nhưng
        đấy là sự thật. Đã xảy ra. Xảy ra cho mẹ tôi đó. Tôi nghe từ cậu tôi, bằng
        cách nào mà cậu lên thuyền, trốn chạy Việt Nam để sang tới Hoa Kỳ, bị
        bọn hải tặc đánh bất tỉnh vì cố gắng cứu một bé gái cùng ghe.
        Sau khi nghe được những câu chuyện cá nhân mà họ đã dấu kín từ bao
        nhiêu năm, tôi cảm thấy gần gũi với gia đình tôi nhiều hơn xưa. Giống
        như là, cuối cùng rồi, tôi mới biết được hết, rõ hết về người thân của mình.
        Một điều mà tôi tiếc nuối là tôi đã không làm điều nầy sớm hơn, rằng tôi
        đã không được nghe câu chuyện từ chính ông ngoại tôi, về thời gian tù
        đày dưới chế độ cộng sản của ông, về chuyến vượt biển của ông. Tôi thật
        sự muốn nói chuyện với ông và nghe chính ông kể về những sự kiện đó.
        Vậy thì, nếu một điều mà tôi muốn các bạn nhận lấy về buổi lễ tưởng niệm
        hôm nay, là các bạn về nhà, và hỏi cha mẹ các bạn về những mẩu chuyện
        của họ, trước khi quá trễ. Trước khi lịch sử của chúng ta bị mai một. Chúng
        ta, là thế hệ người Việt gốc Mỹ thứ hai, cần phải bảo tồn những câu chuyện
        lịch sử của chúng ta và đó là lý do, tại sao Tháng Tư Đen lại là điều quan
        trọng để chúng ta phải mãi nhớ.

        Tôi rất trân quí mọi người trong gia đình tôi, những người đã sống, đã tồn
        tại trong cuộc chiến, và phải phấn đấu mãnh liệt mới tới được nơi nầy, để
        cho tôi, các chị tôi, các anh chị em họ của tôi có được một đời sống tốt đẹp
        hơn cuộc sống mà họ đã trải qua.
        Điều cuối là, mẹ tôi có mặt với chúng ta ngay đêm nay, tôi muốn tạm
        ngưng tại đây, và kính mời mẹ tôi lên trên sân khấu để nói một điều với
        bà. Mẹ, lên trên nầy với con... Cảm ơn mẹ, đã yêu thương, lo lắng và dạy
                        Tháng sáu hai không một tám
   33   34   35   36   37   38   39   40   41   42   43