Page 28 - MuDoso78
P. 28

Mũ Đỏ 78                            27
                                        (Hình chụp “vai kề vai” của Đại Tướng
                                        MacCaffrey  (RT)  và  Mũ  Đỏ  Phan  Hội
                                        Yên, chủ bút Đặc San Mũ Đỏ, nhân ngày
                                        hội ngộ của Toán Cố Vấn Quân Sự Mỹ
                                        162  trong  SĐND  VNCH  với  BCH  Gia
                                        Đình  Mũ  Đỏ  VN  tại  Charlotte,  North
                                        Carolina, ngày 5 tháng 5, 2018)

                                        Trong chiến trận, lính Nhảy Dù không
                                        bỏ rơi đồng đội đã chết hay bị thương
                                        trên  chiến  trường;  ngay  cả  võ  khí
                                        cũng vậy. Trong một trận đánh khác,
                                        Tommy Kerns, người bạn cùng khóa
                                        tại  trường  West  Point  là  một  người
                                        to  lớn,  chơi  football  cho  trường,  bị
                                        thương nặng và bị kẹt trong một cái
                                        rãnh hẹp. Những người lính Nhảy Dù
        Việt Nam đang ở với anh, nhỏ con hơn anh nhiều, đã cố gắng nhưng không
        thể kéo anh ra khỏi rãnh. Thay vì rút lui và bỏ mặc anh, họ giữ vững tuyến
        và chiến thắng cuộc chiến đấu hung tợn cho cái thân xác to lớn của anh.
        Anh thoát chết nhờ vào lòng dũng cảm của các chiến binh Dù ấy.
        Tất cả các sự việc này đã biến mất đi 50 năm trước đây. Các người lính
        trong Sư Đoàn Nhảy Dù Việt Nam, những người đã may mắn thoát khỏi
        việc sụp đổ của miền Nam Việt Nam, hoặc là trốn thoát qua ngả Cam Bốt
        [Thái Lan] hay trải qua cả một thập kỷ trong các trại “cải tạo” tàn bạo
        kia. Gần như hầu hết những người đó rồi cũng đến được Hiệp Chủng
        Quốc Hoa Kỳ. Chúng tôi có một hội cố vấn người Mỹ cùng các chiến hữu
        người Việt, và có cả một Bia Đá Tưởng Niệm cho các Cố Gắng của chúng
        tôi tại Nghĩa Trang Quốc Gia Arlington. Tại nơi ấy, chúng tôi gặp gỡ
        mỗi năm và nhớ lại những kỷ niệm đã cùng nhau chiến đấu, như thế nào.
        Chúng tôi đội Mũ Đỏ. Chúng tôi cười vang với các câu chuyện xưa kia,
        nhưng có một điều rất đau lòng là chúng tôi đã mất mát quá nhiều, và điều
        ấy lại là con số không, không có được một sự đền bù, tưởng thưởng nào.
        Nhiều người đã luôn hỏi tôi về các bài học trong chiến trận tại Việt Nam.
        Những người trong chúng ta đã từng chiến đấu chung với Sư Đoàn Nhảy
        Dù Việt Nam là những người không bao giờ lên tiếng. Tất cả những điều
        chúng ta luôn nhớ và biết đến là sự chịu đựng dũng cảm và lòng quyết
        tâm của các Binh Nhì Nhảy Dù Việt Nam, những người lính trẻ luôn thẳng
        bước vào chiến trận. Họ không có được các tượng đài vinh danh, chỉ trừ
        trong tâm tưởng và ký ức của chúng ta”
        Đại Tướng Schwazkopf sang Việt Nam năm 1965 khi còn là Đại úy, được

                        Tháng sáu hai không một tám
   23   24   25   26   27   28   29   30   31   32   33