Page 226 - MuDoso78
P. 226
Mũ Đỏ 78 225
phía trong quán khá lâu, thấy anh ngồi một mình. Im lăng không nói, tôi
nghĩ chắc anh có nhiều tâm sự.
- Cám ơn anh, tôi tên Nam, tôi đi hoc tập cải tạo và được nhà nước
cho ra về ít tháng nay. Đang lông bông không có việc làm nào cố định. Tìm
các quán cóc rẻ tiền ngồi cho hết giờ, rồi lang thang đi quán khác. Bởi ngồi
lâu một quán. Đa số chủ quán không hài lòng, họ nhìn mình với con mắt,
không thiện cảm và trong đầu họ nghĩ mình là kẻ hãm tài, đem đến nhiều
sui sẻo, ế khách. Gã quần hoa dò dẫm, à này anh:
- Xin lỗi, anh nói giọng người miền Nam, chắc anh là người của
miền Nam.
- Đúng vậy, quê tôi ở Hậu Nghịa. Còn tôi cũng như anh thôi, hòa
bình lập lại, nhà nước không cần lính chiến đấu cho về nhà, cũng lang
thang không có việc làm như anh.
Gã quần hoa tò mò hỏi chuyện:
- Mà này anh, thời chiến tranh, đơn vị anh có khi nào đụng trận với
các đơn vị nhảy dù chưa?
- Có, có một lần duy nhắt. Trước đó, mọi người trong đơn vị nghe
danh. Đánh nhau mà gặp các đơn vị Dù chỉ có chết, không bao giờ thắng
được. Không ngờ đúng như vậy. Năm đó, trận Tây Ninh, đơn vị gần như
bị Dù xóa sổ, các cấp chỉ huy từ nhỏ đến lớn đều hy sinh. Số phận tôi còn
may, thoát chết, giờ nhớ lại vẫn thấy sợ.
- Anh nói thật hay nói đùa ?
- Tôi nói thật với anh, đúng như vậy. Kể từ trận đó đến ngày giải
phóng cũng may mà không đụng phải một lần nữa với các đơn vị Dù. Nếu
có, chắc chắn đã chết mất xác rồi. Gã quần hoa thích thú:
- Anh nói đúng như vậy thật sao?
Im lặng trong chốc lát, và rồi gã giải phóng quân tâm sự. Quê hương hắn,
gia đình đều là nông dân miền Củ Chi, Hậu Nghĩa. Theo kháng chiến tham
gia chiến đấu đánh đuổi Mỹ Ngụy. Dành lại độc lập tự chủ cho quê hương.
Hòa bình lập lại, hắn thoát chết trở về. Khu nhà hắn bị khoanh vùng, phân
chia, để lấy đất xây công trường, mở các tuyến đường cao tốc vòng đai
thị trấn. Được nhà nước đền bù mảnh đất nhỏ sát biên giới xứ chùa Tháp,
đất cằn cỗi đá sỏi, không sống được. Gã ngưng lại tiếp tục với giọng la to
cay cú:
- Đụ má cái con bà nó, “Với sức người, sỏi đá cũng thành cơm”
thành cái mụ nội tụi nó thì đúng hơn. Cô vợ chán nản, than trách hắn. Tại
sao đi chiến đấu, có công với cách mạng. Khi hòa bình lập lại thì lại bị đi
đầy lên vùng kính té mới. Hắn cứng họng không thể nào giải đáp. Sau đó,
vợ ra đi, mang con theo. Bỏ hắn về thành phố sinh sống. Không cho hắn
biết tin tức và địa chỉ. Giờ đây hắn lâm vào cành, như “thằng bé âm thầm
đi vào ngõ cụt” Bao nhiêu công sức, mất rất nhiều xương máu. Mân cỗ
Tháng sáu hai không một tám