Page 230 - MuDoso78
P. 230

Mũ Đỏ 78                           229
        bị cho ăn bột bắp mốc đen xanh. Thứ bột này được hấp lên, nhưng cũng
        không thể nào nuốt được, vì mùi hôi mốc và vị rất dắng. Nó đắng còn hơn
        cả thuốc sót rét “quinin”  Mấy ngày sau, nghe tin đa số bột bắp bị vứt bò.
        Viên quan tá trưởng trại lên lớp, phán một câu để đời, giữa con người và
        con người:
               - Các anh phải khắc phục ăn thứ bột bắp hẩm mốc này, vì nhà nước
        ta còn nghèo.Và nếu cho lợn ăn thứ này chúng chết.
               Ra tù, gã lần mò tìm về căn nhà cũ của vợ con. Nhưng căn nhà đã
        đổi chủ. Người chủ mới, giọng miền Bắc, không biết rõ địa chỉ mới của vợ
        con gã dời đi đâu. Quay trở lại căn nhà của bố mẹ. Từ ngoài ngõ. Gã lần
        mò đi tìm, vì gần như khu phố đã thay đổi hoàn toàn. Đám trẻ con chơi đùa
        trong xóm, chúng kêu la âm thanh cũng khác hẳn với thời gã còn là chú
        nhóc con. Gõ cửa nhà. Người đàn bà xa lạ mở cửa:
               - Dạ thưa ông tìm ai?
               - Dạ thưa bà, đây có phải là nhà của ông bà, Nguyễn văn Năm.
               - Đúng rồi, nhưng ông bà chết cách đây cũng vài năm rồi. Tôi mua
        lại từ người bà con của ông bà, mà ông là gì của ông bà Nguyễn văn Năm?
               - Dạ thưa bà tôi là con của ông bà Năm, vừa mới đi học tập cải tạo
        về.
               - Này ông, chuyện của ông bà Năm, tôi không biết rõ lắm. Trong
        xóm có bà Ba, nhà cách đây mấy căn gần cuối xóm. Ông đến đó hỏi thăm
        may ra biết nhiều chuyện hơn. Gã tụt hẫng, chào bà chủ nhà, rôi đi đến căn
        nhà của bà Ba. Đám trẻ nhỏ trong xóm. Thấy người lạ chạy theo, một đứa
        nói:
               - Ê, tụi bay, hình như ông này là ba thằng Trung, con nuôi bà Ba.
               - Không chừng dám lắm, tao thấy ông giống giống thằng Trung.
               Trước nhà bà Ba, gã gõ cửa, người đán bà tuổi trung niên xuất
        hiện:
               - Dạ thưa ông tìm ai? Gã nhìn người đàn bà cùng xóm ngày xưa,
        gã nhận ra ngay. Vì bà cũng không thay đổi bao nhiêu. Gã nói:
               - Thưa chị Ba, em đây, thằng Nam, con ông Nguyễn văn Năm, chị
        nhớ không?
               - Chu cha, cha mẹ ơi! Mày là thằng Nam đấy à, Trông mày già và
        ốm quá tao nhận không ra. Thế mà lúc trước, thiên hạ đồn, cái thời chạy di
        tản trước 75, mày chết trận, mất xác.
               - Dạ thưa chị, không chết, bị bắt ở Khành Dương, rồi bị đưa đi học
        tập cải tạo, em vừa được tha về. Giọng thân mật, bà nói:
               - Nam, mày vào nhà đi em,
        Đám trẻ đứng ngoài, đứa lúc trước nói:
               - Đó, tụi bay, thấy không, tao nói, ông này là ba thằng Trung con
        nuôi bà Ba. Đứa khác nói:
                        Tháng sáu hai không một tám
   225   226   227   228   229   230   231   232   233   234   235