Page 231 - MuDoso78
P. 231

Mũ Đỏ 78                      230

               - Thằng Trung cũng xắp sửa đi học về. Chắc thấy ba, nó mừng
        lăm. Ai cũng nói ba nó chết, nhưng riêng nó, nó bảo ba nó vẫn còn sống,
        mà bây giờ, ba nó còn sống thật.
               Qua câu chuyện hàn thuyên giữa gã và người đàn bà, tên Ba. Hơn
        ba năm sau tháng ngày di tản trước giải phóng. Vợ gã mang con về giao
        cho bà nội nuôi. Rồi đi biệt tích đến nay, chưa bao giờ thấy trở lại thăm
        con. Cha mẹ gã, nuôi thằng cháu nội được ít năm rồi ông bà lần lượt ra
        đi. Chết bệnh vì không tiền mua thuốc thang. Ông chết trước, bà chết sau.
        Trước khi chết mẹ gã trối trăn bà Ba giúp nuôi nấng thằng cháu nội đích
        tôn.
               Kể từ sau ngày cha mẹ gã qua đời. Bà nuôi thằng Trung như con
        ruột, nó gọi bà bằng danh xưng: má Ba. Gia cảnh của bà Ba không một ai
        trong xóm biết về chuyện chồng con, kể cả họ tên trong khai sinh. Lối xóm
        chỉ biết bà ở một mình trong căn nhà nhỏ. Bà khoe với gã, thằng bé ngoan
        hiền, học giỏi, giúp phụ bà buôn bán rau cải ngoài chợ .
               - Ê tụi bay, thằng Trung nó đi học về.
        Thằng nhỏ vào nhà, khoanh tay, cuối đầu:
               - Dạ thưa má Ba, con đi học về.
               - Trung, con đến chào ba con, đi con.
        Thằng bé ngỡ ngàng nhìn gã như người xa lạ, còn gã cũng không hơn. Và
        rồi, thằng bé chạy vụt đến ôm gã, nói:
               - Thưa ba, con là thằng Trung đây. Rồi quay sang bà Ba, thằng bé
        nói:
               - Thưa má Ba, con đã nói với má, ba nhất định chưa chết.
        Những giọt nước mắt lại tuôn trào trong đôi mắt của gã và của người đàn
        bà, người mẹ thứ hai trong đời của thằng bé. Sau ít tuần lễ, sống bên con.
        Gã quyết định ra đi, dù gã biết chẳng có nơi nào để gã có thể đến được.
        Sáng hôm đó, sau khi thằng con đã đi học, gã quì gối trước mặt người đàn
        bà, má nuôi thằng con:
               - Thưa chị Ba, em xin thành kính cám ơn chị đã nhận nuôi thằng
        Trung. Thay cha mẹ và thay em. Hôm nay, em xin chị cho phép em đi ra
        ngoài làm ăn, rồi lâu lâu em sẽ về thăm chị và thằng bé. Cha con em thật có
        phước đã được chị bao bọc, đã được chị cưu mang. Chị và thằng bé. Giờ là
        hai người thân yêu nhất trên đời này còn lại trong đời em.  Hành động bất
        ngờ này của gã, làm người đàn bà câm lặng, nước mắt bà lại tuôn trào, bà
        nói trong nếu máo:
               - Nam à, tại sao em lại phải đi, hãy ở lại với con, với chị. Chị em
        mình cùng nhau lo cho nó. Tuổi trẻ sinh ra trong lửa đạn, hòa bình giải
        phóng đâu không thấy, chỉ thấy toàn nước mắt và những cảnh đau lòng.
        Hãy ở đây với chị đi em, hơn nữa thằng bé cần có em để vào đời.
               - Chị Ba à, em biết, em biết, nếu chị không thương hoàn cảnh gia
                        Tháng sáu hai không một tám
   226   227   228   229   230   231   232   233   234   235   236