Page 229 - MuDoso78
P. 229

Mũ Đỏ 78                      228

               - Bố giảng viên cũng chẳng biết, chỉ nói đó là loại cực kỳ hiếm
        quí.
        Còn cây kiên uôn, coi tài liệu được phát sau buổi học, giấy đánh máy
        không bỏ dấu, Cây kiểng uốn hình con rồng. Ngày ấy, cũng chính gã, nói
        với anh em;
               - Các bố, các anh sao tối dạ thế. Đó là cây lá đa, chỉ duy nhất có
        một lá. Từ nhi đồng đến lão bà. Nếu chặt ở vào thời kỳ treo cờ Nhật. Nhất
        định nó phải đỏ, phải hồng, đem xây lăng Bác dĩ nhiên là cực kỳ hiếm quí
        có một không hai trên đời, Thêm nữa chắc chắn hơn hẳn lăng của đồng chí
        vĩ đại anh em Marx-Lenin.
        Một bố già tù nhân, nghe gã giải thích:
               - Này chú em, bỏ cái tính diễn nghĩa của chú đi, bọn ăng ten nó
        nghe được, chú tha hồ mà ăn đòn, không chừng lại lãnh vé đi tàu suốt.
               Công việc chính hằng ngày của các tù nhân “cải tạo” .là tham gia
        đủ thứ việc, một trong các việc chính là cuốc đất lên luống trong khoai mì.
        Lương thực chính được đảng và chính phủ chiếu cố cho ăn mỗi ngày. Nhớ
        lại mấy năm đầu sau khi lấn chiếm được cả miến Nam. Nhà nước ta cho
        dân miền Nam thưởng thức loại lương thực cao lương (danh từ hoa mỹ của
        bo-bo), Thứ loại bo bo này, dân miền Nam ăn nhớ đời, dù chế biến cách
        nào đi nữa, thứ bo bo này ăn vào chẳng bao giờ cảm thây hương vị của một
        loại, “cao lương” Cũng thời gian ấy trong trại. Gã được ở trong đội chăn
        nuôi. Hằng ngày phải lên rừng, lội suối, tìm kiếm khoai môn rừng về bầm
        nát cùng thân chuối, lá khoai lang và những loại rau đủ loại. Nấu chung
        với cháy bo-bo thừa của nhà bếp cho bầy heo ăn. Các con heo mọi đen có
        biệt tài. Đổ thức ăn vào máng, chúng chạy táp ăn, vứa táp ăn được vài lần,
        xong lại chạy vội đến thành chuồng, vách đá dựa lưng gãi vì ngứa, (môn
        rừng) Gãi xong, lại chạy lại máng ăn tiếp. Khi chúng ăn xong, thức ăn thừa
        trong máng. Những hạt bo bo còn nguyên vẹn. Sau đó, trong một lần lên
        lớp học tập chính chị, nhưng không chính em, (bởi trên đời, đâu có cô nào
        đi ăn vụng mà nhận tội) Gã dơ tay, đứng lên phát biểu:
               - Thưa cán bộ trại. Xin đảng và nhà nước ta, cho anh em thôi
        không được cấp phát cho ăn loại lương thực cao lương (bo bo) Vì thứ này,
        tôi ở trong tổ chăn lợn, cho chúng ăn, chúng nhất định kiên trì không ăn.
               - Này, cái anh kia, anh ăn lói cái gì lung tung thế? Anh bảo cho lơn
        ăn lương thực cao lương chúng không ăn? Gã bắt chước giọng miền Bắc
        đáp lời:
               - Dạ, thưa đúng như thế đó cán bộ ạ. Tôi đảm bảo  sự thật không
        sai. Nếu cán bộ không tin, xin mời cán bộ xuống tận tổ chăn lợn để tham
        quan, chứng kiến.
        Có lẽ vì việc này cũng nên. Vài tháng sau,  tù nhân không còn được cho
        ăn loại lương thực quái đảm này. Thoát được bo bo, nhưng thình thoảng,
                        Tháng sáu hai không một tám
   224   225   226   227   228   229   230   231   232   233   234