Page 221 - MuDoso78
P. 221
Mũ Đỏ 78 220
chỉ nghe tổng đài trả lời “số thuê bao đã tạm khóa, xin quý khách gọi lại
sau”.
Thất vọng, nhưng tôi vẫn kiên trì gọi mỗi ngày 3 lần: sáng, trưa,chiều...
Rồi gần 10 ngày sau, một buổi sáng tôi nghe chuông đổ. Đầu máy bên
kia một giọng đàn ông lớn tuổi vang lên. Tôi giới thiệu ngay mình là bạn
chí cốt của Ngô Văn Khiêm, rất xúc động khi đọc được tin này và rất cảm
kích trước việc đi tìm xác đồng đội của anh em. Người đàn ông nói, anh
ta cũng là chiến sĩ mũ đỏ và quê quán tại Phan Rang. Vì quá thương chiến
hữu mà mấy chục năm qua cứ lùng sục, tìm kiếm để lo cho đồng đội một
nấm mồ mới thấy yên lòng. Sau đó, Cà Tèm cho tôi số điện thoại thường
dùng và tên thật của anh. Tôi hỏi Cà Tèm, hiện nay Khiêm có còn thân
nhân nào không? Cà Tèm nói có, chị Mai vợ của anh đang ở Úc. Dù đã có
gia đình mới nhưng hôm xây miếu cho anh Khiêm, chị cũng gởi tiền về.
Tôi lại hỏi Cà Tèm có cách nào liên lạc được với Mai không? Cà Tèm nói
sẽ gọi đt cho người em chồng hiện nay của Mai đang định cư ở Sài Gòn.
Nhờ anh ta chuyển ngay cho Mai tên và số đt của tôi. Nếu cần thì Mai sẽ
gọi. Cà Tèm cúp máy.
Tôi tưởng nếu có thì cũng phải chờ một vài ngày Mai mới gọi cho tôi, bởi
đã mất liên lạc với nhau hơn 40 năm rồi còn gì. Ấy thế mà chỉ một tiếng
đồng hồ sau, chuông điện thoại của tôi reo, đầu máy bên kia giọng một
người phụ nữ đứng tuổi nói trong xúc động:
- Có phải anh Tường không? Em là Mai vợ anh Khiêm ở Úc gọi về cho
anh đây.
Quá xúc động, tôi hét lên trong máy:
- Mai ơi, Mai khỏe không?
- Em khỏe. Mấy chục năm qua, em cũng nhiều lần dò hỏi tin tức về anh
nhưng không có ai trả lời chính xác.Anh Tường ơi, tội nghiệp Khiêm
lắm. Những ngày tháng cuối cùng không hiểu linh tính thế nào mà Khiêm
thường nói với em:
“Nữa, anh chết đi, anh sẽ kiếm cho em một người chồng tử tế. Còn thằng
nào không đường hoàng anh sẽ không gả em đâu.” Rồi Khiêm lại mang
hết đồ đạc về nhà và dặn dò em, chiến tranh chừng cũng sắp kết thúc, anh
sẽ về sống mãi mãi bên em.”
Ngưng một lát, dường như để nén cảm xúc, Mai nói tiếp:
- Suốt đêm 16/4/1975, em không thể chợp mắt một phút nào cả. Lòng
cứ nóng như lửa đốt. Mấy ngày sau, có một người y tá thuộc đơn vị của
Khiêm, tên là Phan Bá Em đến nhà cho em biết. Sáng hôm đó, bên mình
hầu như đạn dược, lương thực đã cạn kiệt và VC đã tràn vào phi trường.
Trung Tá Trần Văn Sơn, Lữ đoàn phó, Lữ đoàn 2 Dù bị trúng một băng
Tháng sáu hai không một tám